“Số người biết càng ít càng tốt, như vậy cũng tốt cho đứa bé.” Tô Lam nhìn đứa bé trong lồng ấp với vẻ hiền từ.
“Mợ chủ, có một việc tôi vẫn chưa nói cho mợ biết.” Chung Vũ Lăng suy đi nghĩ lại rồi nói.
“Có chuyện gì bà cứ nói đi, bác sĩ Chung, chúng ta đã thân như vậy rồi mà.”
“Tô Nhược Vân từng tới tìm tôi, có lẽ cô ta nghe nói cậu chủ nhỏ do tôi toàn quyền chăm sóc cho nên mới tới tìm tôi.”
Điều này khiến Tô Lam bất ngờ, “Cô ta tìm bà làm gì? Muốn bà đỡ đẻ giúp cô ta hay là kiểm tra?”
“Đều không phải, cô ta chỉ đăng ký khám bệnh loại chuyên gia với tôi sau đó tới xin tư vấn, hỏi tôi rất nhiều chuyện về mợ, hỏi tôi mợ là loại người gì, sắc mặt cô ta rất tiều tụy, tôi cũng nói với cô ta rất nhiều. Về sau tôi mới biết là bởi vì mợ nói muốn nuôi con cô ta.”
“Đúng vậy, tôi nói với cô ta rằng mẹ cô ta không có năng lực đó, cô ta lại sắp vào tù, bố đứa bé cũng sẽ không nuôi con, cho nên chỉ có tôi.”
“Thế là tôi nói với cô ta rằng mợ chủ là người vô cùng tốt bụng, đối xử với người ngoài rất thân thiện, tôi cũng biết quan hệ của cô ta và mợ chủ nên ra sức thuyết phục cô ta, tôi còn nói điều kiện chữa bệnh ở đây xếp hạng một, với điều kiện gia đình cực tốt như vậy, con cô ta chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi.”
“Sau đó thì sao? Cô ta có đồng ý không?”
“Cô ta không đồng ý cũng chẳng từ chối, nhưng lúc ra về cô ta nói với tôi một câu, cô ta nói tôi là người tốt, tương lai cô ta xin gửi gắm con cho tôi.”
Tô Lam suy ngẫm lời nói của Chung Vũ Lăng, cứ cảm thấy không đúng lắm.
“Mợ chủ, tôi nghĩ cô ta định gửi gắm con cho mợ, nếu không cô ta đã chẳng nói như vậy, không biết vì sao cô ta tự dưng nghĩ quẩn muốn tự sát, sau đó giá họa cho mợ.”
Chung Vũ Lăng nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Tôi hiểu ý của bà, bác sĩ Chung, làm phiền bà chăm sóc Tiểu Thất thật tốt, khi nào tôi sẽ đón nó đi.”
“Tiểu Thất?”
“Đây là con của Tô Nhược Vân, lúc sắp chết Tô Nhược Vân liên tục nói vào tai tôi từ ‘Thất’, tôi không biết cô ta có ý gì nên cứ đặt tên cho đứa bé này là Tiểu Thất đi.”
Trên đường về nhà Tô Lam cứ suy nghĩ mãi vấn đề này, trong đầu cô có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy Quan Triều Viễn ngồi trên ghế sofa, sắc mặt anh âm u đáng sợ, Giản Ngọc cũng ngồi ở bên cạnh.
“Hừ, ngày nào cũng chỉ biết lo chuyện của người khác, còn con trai mình thì mặc kệ!” Quan Triều Viễn bỏ lại một câu rồi đi thẳng lên gác.
Tô Lam hơi sững sờ, người đàn ông này làm sao vậy?
“Tô Lam, em đừng để bụng, hai ngày nay cậu ta không gặp được em nên trong lòng khó chịu thôi, em cũng biết tính cách cậu ta rồi đấy.” Giản Ngọc vội vàng trấn an.
Tô Lam cười xấu hổ, hai ngày nay cô chỉ mải lo chuyện an táng cho Tô Nhược Vân rồi thu xếp cho Vương Vãn Hương, đừng nói là Quan Triều Viễn, ngay cả con của họ cô cũng không có thời gian để ý.
Chuyện bên này vừa xong, cô lại chạy đến bệnh viện thăm con trai của Tô Nhược Vân.
“Anh, em lên gác xem anh ấy đây.”
Tô Lam nói rồi đi thẳng lên gác, Quan Triều Viễn đang nhìn chằm chằm con trai trong phòng trẻ con.
Chương 1530
Một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.
“Mẹ!” Trông thấy Tô Lam vào, bé cưng lập tức hô lên.
Tô Lam chạy đến bên con trai, “Nhớ mẹ đúng không? Mẹ về với con rồi đây!”
Bé cưng rúc vào lòng Tô Lam một lát rồi chạy đi chơi đồ chơi, cậu bé không phải đứa trẻ có kiên nhẫn.
Tô Lam chọc chọc vào lưng Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn không để ý tới cô.
“Anh còn giận hả? Em chỉ đến bệnh viện thăm Tiểu Thất thôi mà?”
“Con trai mình còn chưa có tên mà em đã đặt tên cho con trai người khác rồi!”
Quan Triều Viễn nói với giọng bực bội.
“Có phải em đặt đâu, là mẹ người ta đặt đấy chứ, hơn nữa, chồng em giỏi như vậy cần gì em phải đặt tên!”
“Đừng có mà nịnh hót!”
Tô Lam kéo tay Quan Triều Viễn khoác lên vai mình, “Đã mấy ngày anh không ôm em rồi, mau ôm em một cái đi.”
“Không ôm!”
“Ôm một cái đi mà.”
Quan Triều Viễn miệng nói không ôm nhưng lại ôm chặt Tô Lam vào lòng.
“Chồng ơi em nhớ anh.”
“Nhớ anh mà còn không mau về nhà! Chỉ biết chạy lung tung bên ngoài, chỉ biết suy nghĩ cho người khác thôi!” Quan Triều Viễn tỏ ra bất mãn.
“Em sai rồi được chưa.”
“Có chịu phạt không?”
“Chịu!”
“Thế còn tạm được.”
“Nhưng chồng ơi, rõ ràng anh biết trên người em có chứng cứ mà sao không lấy ra sớm hơn, còn để em ở đồn cảnh sát mấy ngày?”
Tô Lam cũng thầm bội phục Quan Triều Viễn, hôm tổ chức tiệc sinh nhật, Quan Triều Viễn gắn camera mini lên người Tô Lam mà cô không hề hay biết.
“Anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, lúc đầu muốn để em ở đó mấy ngày để xem tình hình bên ngoài thế nào, nhưng về sau…”
Anh thật sự không đành lòng để Tô Lam chịu khổ trong đó, với cả vì anh nhớ vợ mình quá cho nên vội vàng tung ra chứng cứ.
“Anh cũng thấy lạ lắm đúng không? Em cũng thấy vậy, nhất là sau khi bác sĩ Chung nói với em những lời đó.”
“Bác sĩ Chung nói gì với em?”
“Bác sĩ Chung nói với em, Tô Nhược Vân từng đi tìm bà ấy, dò la bà ấy về tình hình của em. Bác sĩ Chung nói, từ góc độ của bà ấy, Tô Nhược Vân quyết tâm muốn giao con cho em nuôi. Nếu cô ta đã quyết tâm giao con cho em nuôi thì sao lại muốn tự sát để giá họa cho em?”
“Đúng là vô cùng đáng ngờ, kế hoạch của Tô Nhược Vân kín kẽ không chê vào đâu được, anh thấy cảnh sát tới quá nhanh, khi cô ta xảy ra chuyện, mọi người chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng cứu người, làm gì có ai nghĩ đến chuyện báo cảnh sát đâu? Huống chi đây là địa bàn của anh, vậy mà lại có người báo cảnh sát, lúc xong chuyện anh đã điều tra nhưng không tra được là ai báo cảnh sát.”
Chương 1531
Quan Triều Viễn híp hai mắt lại, ánh mắt sâu thẳm, dù chỉ một chút xíu lạ thường cũng không thoát khỏi ánh mắt của anh.
“Và cả những lời đồn trên mạng nữa, vì sao lại xuất hiện nhanh như vậy? Anh cứ cảm thấy có người đang cố ý kích động, tất cả khách mời đều không dám đắc tội với anh, không thể có chuyện họ ăn nói vớ vẩn bên ngoài được.”
“Liệu có khả năng Tô Nhược Vân bị ai đó sai khiến hoặc là uy hiếp không hả anh?”
Tô Lam chống cằm nghĩ mãi mà không ra.
“Không loại trừ khả năng này.”
“Em cứ cảm giác trước khi chết cô ta có lời muốn nói với em, cô ta lẩm bẩm trong miệng từ ‘Thất’ suốt, em không hiểu nó có nghĩa gì, cô ta còn chưa nói xong đã tắt thở.”
“Thất?” Đôi mắt Quan Triều Viễn càng thêm sâu thẳm.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, về chuyện của Tiểu Thất, chờ tình hình của nó ổn định em sẽ đưa nó về, đến lúc đó cứ nói là con của chúng ta, chuyện này không cần nói với ai cả.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Tuy Quan Triều Viễn không muốn nuôi con trai của kẻ thù cho lắm, nhưng anh biết mình không lay chuyển được Tô Lam.
“Chúng ta sẽ coi Tiểu Thất như con trai mình, anh đừng có ý kiến với nó đấy nhé?”
“Em lải nhải nhiều thế!” Quan Triều Viễn vô cùng bực bội.
“Đúng rồi, anh nghe ngóng được gì từ bên anh trai không?”
“Cả ngày em quan tâm hết chuyện này đến chuyện khác, có quan tâm chồng em không hả!”
Lần này Quan Triều Viễn thật sự không nhịn được nữa.
Tô Lam vội vàng im miệng, “Tất nhiên em có quan tâm anh rồi!”
“Nếu anh là em thì bây giờ anh sẽ đi ngủ cùng chồng!” Nói xong Quan Triều Viễn bế bổng Tô Lam lên.
“Ban ngày ban mặt anh đừng làm loạn, con trai còn ở đây đấy!”
“Nó biết cái gì!”
“Em còn đang suy nghĩ xem Tô Nhược Vân bị ai sai khiến!”
“Không cần em nghĩ, anh sẽ nghĩ!”
“Này!”
Nửa tháng sau, Tô Lam đón con trai của Tô Nhược Vân về nhà, chuyện này không có ai biết cả.
Cuối cùng Quan Triều Viễn đặt biệt danh cho con trai mình là Tam Tam, Quan Triều Viễn giải thích là, đứa bé này là người thứ ba chen vào giữa anh và Tô Lam cho nên gọi là Tam Tam.
Ban đầu Tô Lam không đồng ý, nhưng sau khi gọi mấy lần theo Quan Triều Viễn, cô như bị tẩy não, cũng bắt đầu gọi con trai mình là “Tam Tam”.
Còn tên thì Giản Ngọc đặt một chữ “Mặc”, Quan Triều Viễn nghĩ một chữ “Dật”, hai người kết hợp lại là ra tên của Tam Tam, Ôn Dật Mặc.
Quan Triều Viễn vô cùng hài lòng, bởi vì “Dật” cùng âm với “Ức”, còn “Mặc” lại phát âm khá giống “”.
Chương 1532
Tô Lam cũng bắt đầu quay lại làm việc như bình thường, ra ngoài quay phim.
Ở quê.
Trong phòng chật ních người, Quan Triều Viễn ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, từ khi Tô Nhược Vân chết, Vương Vãn Hương thường xuyên hoảng hốt, tinh thần không được ổn định cho lắm.
“Tôi đã nói rồi, tôi thật sự không rõ về chuyện này, cậu hỏi tôi bao nhiêu lần cũng thế thôi!”
Ánh mắt Vương Vãn Hương tràn ngập hoảng sợ, trước đó còn có con gái ở bên, bây giờ chỉ còn lại một mình bà ta, bây giờ bà ta giống như chim sợ cành cong.
“Là ai giúp bà đăng những tin đó lên mạng?”
Vương Vãn Hương vẫn lắc đầu như cũ, “Tôi không biết những tin đó, nó tự nhiên có trong điện thoại! Tôi không biết là ai đăng lên, dù sao tôi cũng không biết.”
Vương Vãn Hương vừa nói vừa móc điện thoại ra chỉ chỉ.
Quan Triều Viễn trông thấy điện thoại thì lập tức nhíu mày, đó là điện thoại kiểu mới nhất, còn đeo một cái ốp điện thoại hình con thỏ màu hồng.
Có vẻ không giống điện thoại của Vương Vãn Hương.
“Đưa điện thoại của bà đây.”
Vương Vãn Hương vô cùng nghe lời đưa điện thoại cho Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn mở điện thoại ra xem, sau khi nhìn qua những ứng dụng được tải xuống, anh kết luận đây không thể nào là điện thoại của Vương Vãn Hương.
“Đây là điện thoại của ai?”
“Là điện thoại của Vân Vân, trước khi xảy ra chuyện nó để điện thoại ở chỗ tôi không cầm đi.”
“Tôi sẽ mang chiếc điện thoại này đi.” Quan Triều Viễn đứng dậy nhìn Vương Vãn Hương nói năng lộn xộn, đầu óc không tỉnh táo, e là không hỏi được gì.
“Đó là đồ vật duy nhất Vân Vân để lại cho tôi, cậu…”
Quan Triều Viễn ra hiệu cho Doãn Cẩn bên cạnh, Doãn Cẩn lập tức cầm một xấp tiền đặt vào trong tay Vương Vãn Hương.
“Bà cầm số tiền này đi, đây là Sếp Quan cho bà, bà thiếu gì thì cứ mua.”
Vương Vãn Hương nhìn thấy xấp tiền này thì lập tức vui vẻ hớn hở, tuy đầu óc bà ta không minh mẫn nhưng bà ta vẫn thích tiền như trước.
“Được, được, vậy sau này các cậu thường xuyên đến nhé!” Vương Vãn Hương ôm tiền đắc ý, “Có tiền mình có thể mua đồ ăn ngon rồi!”
Quan Triều Viễn cầm điện thoại của Tô Nhược Vân bước ra ngoài, trên đường trở về, anh vẫn lướt điện thoại để xem những thứ bên trong.
“Sếp Quan, anh tra được gì không?”
Quan Triều Viễn khẽ lắc đầu, “Có vẻ người sai khiến Tô Nhược Vân là một cao thủ, làm việc kín kẽ không một sơ hở.”
“Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, chỉ cần người đó làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”
“Đúng vậy.” Đang nói, Quan Triều Viễn phát hiện trong nhật ký cuộc gọi có một số lạ, “Đi điều tra số lạ này ngay cho tôi.”
Doãn Cẩn lập tức ghi lại số này.
Chương 1533
Về đến nhà, Doãn Cẩn nhanh chóng tra được nơi đăng ký của số này, nhưng bây giờ số này đã hủy đăng ký.
Khi Doãn Cẩn nói tin này cho Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn đã biết là ai.
Quán cà phê Chợt Nhớ Lại.
Tiêu Mạch Nhiên đang ngồi trong phòng VIP của quán cà phê cầm gương soi mặt mình, tiện thể trang điểm lại.
Quán cà phê này do cô ta mở, trong thời gian gần hai năm qua, Tiêu Mạch Nhiên rời khỏi Quốc tế Tinh Hoàng, tự mình mở Studio riêng có tên là Chợt Nhớ Lại, về sau còn mở lần lượt quán cà phê, cửa hàng thủ công, toàn bộ đều lấy tên là Chợt Nhớ Lại.
Sự nghiệp của cô ta thuận buồm xuôi gió, kiếm được khá nhiều tiền, danh tiếng cũng tốt hơn hẳn lúc trước.
Đột nhiên Quan Triều Viễn hẹn gặp cô ta, Tiêu Mạch Nhiên vô cùng mừng rỡ, phải biết cô ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi!
Cô ta cố ý rời xa Quan Triều Viễn bởi vì cô ta tin tưởng một ngày nào đó Quan Triều Viễn sẽ chán ghét Tô Lam, nhất là sau khi Tô Lam sinh con.
Người ta nói sau khi phụ nữ sinh con, quan hệ vợ chồng sẽ không còn hài hòa như trước.
“Chị Mạch Nhiên, Sếp Quan đến rồi ạ!” Phục vụ ở bên ngoài gọi vào.
Tiêu Mạch Nhiên lập tức đứng dậy, soi gương lần cuối rồi sửa sang lại quần áo của mình.
Khi Quan Triều Viễn bước vào, Tiêu Mạch Nhiên đã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, vẻ mặt có chút hờ hững và ung dung.
“A Viễn, anh đến rồi à?”
Mặt Quan Triều Viễn lạnh như băng, không có một chút biểu cảm, dường như không khác gì so với trước kia.
“Anh uống cà phê không? Cà phê của quán em đều do em chọn lựa kỹ càng đấy.” Tiêu Mạch Nhiên vẫn giữ phong thái cao quý.
“Không cần.” Quan Triều Viễn ngồi xuống đối diện Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên bưng cốc cà phê trước mặt mình nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
“Nhận được điện thoại của anh em khá bất ngờ đấy, anh tìm em có việc gì? Chắc anh sẽ không đến bàn chuyện hợp tác với em đấy chứ?” Tiêu Mạch Nhiên khẽ cười.
“Tôi không muốn vòng vo với cô, chuyện Tô Nhược Vân muốn tự sát để giá họa cho Lam Lam là do cô sai khiến đúng không?”
Bàn tay Tiêu Mạch Nhiên run lên theo bản năng, cũng may cô ta là người từng trải qua mưa gió.
“Tô Nhược Vân tự sát giá họa cho Tô Lam? Chuyện này em xem tin tức mới biết đấy.”
“Thật à?”
“Tô Lam nói em là người sai khiến sao? Xin lỗi nhé, trong khoảng thời gian này em bận rộn quay phim, còn phải trông coi quán cà phê và cửa hàng thủ công của em nữa, bận tối mặt tối mũi, không có tâm trí để ý tới những chuyện này, phiền anh trở về nói với Tô Lam rằng đừng thấy bản thân bị hại mà muốn vu oan cho người khác!”
Tiêu Mạch Nhiên nói rất có lý lẽ.
“Tôi có nói là vợ tôi nói ư? Vì sao cô cứ phải kéo cô ấy vào? Là do cô vẫn luôn ghen tị với cô ấy đúng không?”
Chương 1534
“Nực cười! Em ghen tị cô ta cái gì? Mặc dù cô ta giành được Grand Slam, nhưng em cũng không kém, cũng là người giành được hai cúp Ảnh Hậu, huống hồ, bây giờ giá trị con người em đã tăng cao, việc gì em phải ghen tị với cô ta?”
Tiêu Mạch Nhiên không nhịn được hừ một tiếng.
“Cô thừa nhận hay không cũng được, tôi chỉ cảnh cáo cô, chuyện này xuất hiện một lần là đủ rồi, tôi nể tình cô cho tôi hút máu hai lần nên không so đo với cô, nhưng nếu như còn có lần sau, cho dù là ai muốn làm hại vợ và con trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Giọng điệu của Quan Triều Viễn vô cùng cứng rắn, anh không thèm nhìn Tiêu Mạch Nhiên mà đứng dậy.
“Đứng lại!”
Tiêu Mạch Nhiên cũng đứng dậy, hai tay chống xuống bàn, “Quan Triều Viễn! Anh nói rõ ràng cho em! Anh dựa vào đâu mà nghĩ là em! Dựa vào đâu mà tới đây cảnh cáo em!”
Cô ta vốn tưởng anh đến tìm mình ôn chuyện, không ngờ anh lại đến cảnh cáo cô ta!
Quan Triều Viễn xoay người lại, móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại.
Tiêu Mạch Nhiên nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, nhìn bề ngoài có vẻ đây không phải là điện thoại của Quan Triều Viễn.
“Đây là điện thoại của Tô Nhược Vân.”
“Em chưa thấy bao giờ, càng không tiếp xúc với cô ta!” Tiêu Mạch Nhiên quay đầu sang một bên cãi lại.
“Hai người quả thực chưa từng gặp nhau, bởi vì cô biết một khi gặp mặt, tôi sẽ điều tra được, cho nên cô hoàn toàn không dám gặp cô ta, cô chỉ trao đổi với cô ta qua điện thoại, để đề phòng bị lộ thân phận qua số điện thoại, cô nhờ người khác làm sim điện thoại, mọi chuyện xong xuôi cô vội vàng hủy đăng ký sim điện thoại, cô tưởng như vậy tôi sẽ không tra được cô sao?”
Tiêu Mạch Nhiên không nói ra lời!
Cô ta tưởng mình làm không chê vào đâu được! Cô ta tưởng Quan Triều Viễn không thể nào tra ra được!
Thậm chí cô ta tưởng Quan Triều Viễn sẽ không điều tra chuyện này, bởi vì Tô Nhược Vân hận Tô Lam như vậy, cô ta tự sát để vu oan cho Tô Lam cũng là hợp lý!
Sao anh có thể nghĩ ra được đằng sau còn có người xúi giục!
“Tôi đã tra được tất cả những người sử dụng số này, cô nghĩ tôi có cần điều tra những người này để xem bọn họ có liên quan đến cô hay không không?”
Quan Triều Viễn cất điện thoại đi.
Tiêu Mạch Nhiên cúi đầu xuống, cơ thể hơi run rẩy.
“Tôi mong đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”
Cuối cùng Quan Triều Viễn liếc Tiêu Mạch Nhiên một cái rồi quay người đi.
“A Viễn!” Tiêu Mạch Nhiên bỗng ngẩng đầu kêu lên, “Chuyện này đúng là do em làm.”
Quan Triều Viễn không hề bất ngờ, bởi vì anh đã chắc chắn trăm phần trăm cho nên mới dám đến tìm Tiêu Mạch Nhiên đối chất.
“Cô thừa nhận là tốt, cho dù cô không thừa nhận tôi cũng biết chắc là cô, chỉ là tôi không muốn truy cứu thôi.”
“Tô Nhược Vân đã chết, vì sao anh còn muốn tra!” Tiêu Mạch Nhiên không hiểu, cô ta nghĩ mãi không ra!
“Cô tưởng Tô Nhược Vân hận Lam Lam nên những gì cô ta làm là hợp lý sao? Vậy thì cô sai rồi, Tô Nhược Vân là một người mẹ, khi sắp phải vào tù, cô ta sẽ suy nghĩ cho con mình, cho nên cô ta định giao con cho Lam Lam nuôi, nếu cô ta đã hạ quyết tâm thì sao đột nhiên lại muốn tự sát để giá họa cho Lam Lam?”
Chương 1535
“Cô nghĩ rằng Tô Nhược Vân hận Tô Lam nên tuyệt đối sẽ không giao con mình cho Tô Lam nuôi!”
“Đúng là cô ta hận Lam Lam, cô ta cũng nghi ngờ, nhưng cô ta đã đi đến đường cùng, cô ta hy vọng con mình sống tiếp hơn, nếu tôi đoán không sai, cô dùng Vương Vãn Hương để uy hiếp Tô Nhược Vân đúng không? Bây giờ đầu óc Vương Vãn Hương đã không còn bình thường.”
Tiêu Mạch Nhiên lui về phía sau một bước, cô ta không ngờ Quan Triều Viễn lại đoán chuẩn như vậy!
“Chuyện của Vương Vãn Hương tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, chuyện này cũng coi như chưa từng xảy ra, chỉ là nếu lần sau cô còn muốn hại Lam Lam hoặc là con trai tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, bất cứ ai làm hại Lam Lam, cho dù là người muốn làm hại Lam Lam tôi đều sẽ không bỏ qua!”
Quan Triều Viễn gần như rít qua kẽ răng.
Nhìn thấy ánh mắt căm ghét của Quan Triều Viễn, Tiêu Mạch Nhiên biết nếu không phải nể tình lúc trước cô ta đã cứu anh, lần này anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Cô tự giải quyết cho tốt đi.” Quan Triều Viễn quay người rời đi, vừa đi đến cửa bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “bịch”!
Tiêu Mạch Nhiên chạy tới quỳ xuống đất ôm chặt lấy chân anh!
“A Viễn, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, vì anh mà em không màng tính mạng, lẽ nào không thể so được với Tô Lam dù chỉ một chút sao?
Tiêu Mạch Nhiên quỳ trên đất khóc lóc.
Quan Triều Viễn không nhúc nhích mà đứng thẳng tắp ở đó.
Anh vẫn luôn cảm thấy rất mâu thuẫn đối với Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên có ơn với anh, cứu anh hai mạng, vì lý do này nên anh không thể làm gì cô ta.
“Em thừa nhận em muốn Tô Lam ngồi tù, em lợi dụng Vương Vãn Hương để uy hiếp Tô Nhược Vân, muốn cô ta tự tử rồi đổ tội cho Tô Lam. Em nghĩ, nếu Tô Lam ngồi tù thì chắc chắn anh với cô ta sẽ xa nhau rồi.”
Quan Triều Viễn khẽ ‘hừ’ một tiếng.
“Em không phải người xấu, Tô Nhược Vân muốn Tô Lam nuôi dưỡng con của cô ta, nhưng Tô Lam sao có thể đối xử tử tế với con của cô ta được. Hơn nữa, chỉ cần Tô Nhược Vân ngồi tù thì chắc chắn Tô Lam sẽ không bỏ qua cho con của cô ta, cuối cùng cô ta cũng chỉ có con đường chết. Thay vì như vậy, chi bằng chết chung với cô ta!”
“Cô đã thuyết phục Tô Nhược Vân thế này sao?”
“Đúng vậy, em đã nói như thế! Lẽ nào em nói sai sao?”
“Thứ nhất, Lam Lam sẽ tốt với con của Tô Nhược Vân, cô ấy thật lòng muốn giúp Tô Nhược Vân nuôi dưỡng con của cô ta. Thứ hai, cho dù cô đạt được kế hoạch, Lam Lam thật sự ngồi tù thì tôi cũng sẽ không vứt bỏ cô ấy.”
Giọng điệu Quan Triều Viễn vẫn vô cùng kiên định.
“A Viễn, Tô Lam không tốt như anh nghĩ, cô ta là một người phụ nữ hai mặt. Trước mặt anh cô ta là một người phụ nữ dịu dàng tốt bụng, sau lưng anh cô ta là kẻ giả dối nham hiểm! Anh tin em một lần được không?”
Tiêu Mạch Nhiên ôm chân Quan Triều Viễn, khóc lóc cầu xin.
“Cô tưởng tôi là thằng mù sao? Một người phụ nữ chung chăn chung gối với tôi lâu như vậy mà tôi còn không biết cô ấy là người thế nào sao? Khác biệt lớn nhất giữa Lam Lam với các người đó là cô ấy không bao giờ chủ động hại người khác!”
Chương 1536
Quan Triều Viễn dịch chân của mình, Tiêu Mạch Nhiên ngồi bệt trên đất.
“A Viễn, chẳng lẽ chúng ta thật sự không có khả năng sao? Em thật sự rất yêu anh. Vẻ kiêu ngạo, tao nhã, thờ ơ của em đều là giả vờ! Em để tâm, cực kỳ để tâm!”
Tiêu Mạch Nhiên nằm bò trên đất gào khóc: “Em luôn cho rằng anh cũng rất yêu em, em luôn cho rằng anh rất bận, về sau phát hiện anh với Tô Lam đã kết hôn em mới biết mình ngu xuẩn biết bao!”
Quan Triều Viễn nhắm mắt, có lẽ anh nên nói với Tiêu Mạch Nhiên sớm một chút, nếu không cô ta cũng không lún sâu như bây giờ.
“Khi sự nghiệp của em đang ở đỉnh cao, em từng nghĩ sẽ rút khỏi showbiz, vì anh quá bận, em chỉ muốn chăm sóc cho anh. Thế nên em đã dùng hết sức để nâng đỡ Tô Lam, hi vọng cô ta sẽ trở thành trụ cột của Quốc tế Tinh Hoàng…
Em biết chúng ta không thể nào có con, vì vậy từ đầu em đã hạ quyết tâm sẽ không sinh con, thậm chí em từng nghĩ, tương lai khi sống thế giới của hai người đủ rồi thì có thể đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi.
A Viễn, em thật sự rất yêu anh, rất yêu. Vì anh, em có thể hi sinh tất cả, nhưng tại sao Tô Lam lại ngăn giữa chúng ta? Vì sự xuất hiện của cô ta nên anh mới xa lánh em, tất nhiên em sẽ hận cô ta! Cô ta cướp đi mọi thứ của em, lẽ nào em không thể hận cô ta sao?”
Tiêu Mạch Nhiên im lặng ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn không nhúc nhích cũng chẳng nói gì, cô ta tưởng mình đã làm anh cảm động rồi.
Cô ta chầm chậm đứng dậy ôm lấy Quan Triều Viễn, áp mặt vào lưng anh.
“A Viễn, em thật sự rất yêu anh.”
Quan Triều Viễn xoay người lại, sững sờ nhìn Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên thuận thế hôn Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn vội đẩy cô ta ra, anh đưa tay lau miệng mình.
“Trước đây tôi đã nói với cô rồi, chúng ta không có khả năng!”
“Tại sao không có khả năng chứ? Vì Tô Lam à? Em biết hai người đã có con trai, anh không thể vứt bỏ cô ta, nếu vì điều này mà anh không thể rời xa Tô Lam thì em có thể làm người tình của anh.”
Quan Triều Viễn nghe Tiêu Mạch Nhiên nói thế thì bỗng hoảng hồn.
Trong mắt anh, Tiêu Mạch Nhiên luôn là cô gái kiêu ngạo, không ngờ cô ta lại nói cô ta có thể làm người tình của mình.
Nếu không bị buộc phải như vậy thì Tiêu Mạch Nhiên sẽ không cam chịu làm người tình của người khác.
Cô ta kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu làm một người tình trong bóng tối chứ? Nhưng cô ta chịu bó tay thôi, không còn sự lựa chọn nào khác cả.
“A Viễn, để em làm người tình của anh được không? Em sẽ không phá hoại gia đình anh, sẽ không làm ảnh hưởng đến anh với Tô Lam và con trai của anh. Chỉ cần anh thỉnh thoảng đến bên em là được, điều em cần chỉ có vậy thôi, được không?”
Tiêu Mạch Nhiên vuốt ngực mình, giọng hơi nghẹn ngào, nước mắt đã làm nhem nhuốc lớp trang điểm xinh đẹp của cô ta, trông vô cùng nhếch nhác.
Nếu người phụ nữ trước mắt là một người xa lạ thì Quan Triều Viễn đã bỏ đi lâu rồi, nhưng cô ta lại là Tiêu Mạch Nhiên.
“A Viễn, anh sẽ thấy em là một người tình xứng đáng, cái em muốn chỉ có vậy thôi.”
Tiêu Mạch Nhiên lại đi về phía Quan Triều Viễn.
“Xin lỗi.” Quan Triều Viễn quay đầu đi, Tiêu Mạch Nhiên dừng lại.