Bên đầu dây phía Lâm Thúy Vân bỗng vang lên tiếng cười ngọt ngào như chuông bạc: “Được rồi được rồi, ngày mai mình còn có tiết học nữa, để mình bảo chú Văn tiện đường qua đón cậu nhé!”
“Được, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau.”
Sau khi Tô Lam cúp điện thoại, Quan Triều Viễn còn áp tai lên bụng cô, cứ im lặng mà lắng nghe một lúc lâu, sau đó anh đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại không nghe thấy âm thanh gì?”
Tô Lam nhìn vẻ mặt ngây dại của Quan Triều Viễn, không khỏi cảm thấy ông chồng của mình vô cùng đáng yêu, cô khẽ đáp: “Thai máy là hiện tượng xảy ra theo từng đợt, đâu phải lúc nào nó cũng xảy ra đâu anh!”
Quan Triều Viễn nghe xong câu này, anh vẫn tiếp tục cau mày.
Đôi mắt Quan Triều Viễn chăm chằm nhìn bụng của Tô Lam, mãi một lúc sau anh mới chịu mở miệng: “Chẳng lẽ cái thai này là nam sao?”
“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Giả sử cái thai này là con trai, anh nghĩ chắc chản là do nó sợ anh rồi! Cho nên khi anh đến gần, định chạm vào nó thì nó mới không dám cử động…”
Giây phút này Tô Lam mới nhận ra một điều, cho dù một người có thông minh kiệt xuất đến đâu, cũng sẽ có những giây phút trở nên ngây thơ ngốc nghếch vô cùng.
Quan Triều Viễn bây giờ chính là một ví dụ điển hình cho điều đó.
“Ngày mai em có tiết học sao?”
“Đúng thế”
Quan Triều Viễn nhíu mày, nhìn chăm chú bụng của cô: “Có thể đi được không?”
“Trước đây chúng ta đã bàn bạc với nhau rồi mà, em sắp đến giai đoạn phải bảo vệ luận án cuối kỳ, em không thể nào để mình phải thất bại trong giây phút cuối đâu” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Quan Triều Viễn vẫn còn do dự, nhưng anh đành phải thỏa hiệp với cô: “Để anh đưa em đi.”
“Chồng à, cảm ơn anh. Nhưng mà thật sự không cần đâu, sáng mai Lâm Thúy Vân tiện đường qua đây rồi đón em đi”
Nói dứt lời, Tô Lam nhanh trí hôn chụt một cái lên má Quan Triều Viễn, chặn đứng những gì anh đang định nói tiếp.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc Tô Lam đang dùng bữa sáng, đã nghe thấy bên ngoài sân có tiếng động cơ ô tô ầm ầm tiến vào. Trong giây lát lại vang lên giọng nói cao vút trong trẻo của Lâm Thúy Vân: “Tô Lam dấu yêu, mình tới đón cậu đây!”
Tô Lam cố gắng uống xong ngụm sữa cuối cùng, đặt cốc sữa xuống, rồi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thúy Vân đang tới gần: “Cậu đã ăn sáng chưa?”
“Đương nhiên là đã ăn xong hết rồi, sau đó mình mới cố ý tới đây đón cậu đó”
Lâm Thúy Vân vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh một hồi, mãi mới mở miệng hỏi: “Nam thần nhà chúng ta đâu rồi?”
Tô Lam đứng dậy, vỗ võ bả vai Lâm đáp: “Nam thần của cậu đã đi làm từ lâu rồi, người ta có công việc quan trọng phải đi xử lý mà”
Con ngươi Lâm Thúy Vân xoay chuyển, trong phút chốc tràn ngập ý cười ám muội: “Người ta dù gì cũng đã cầu hôn cậu rồi, có phải bây giờ cũng nên nghĩ đến chuyện tổ chức lễ cưới hay không nhỉ?”
Lâm Thúy Vân nói xong, dường như có điều suy nghĩ lại, nhanh nhảu sửa lại: “Hơn nữa cậu thấy không, có nam thần ôn nhu dịu dàng như vậy chăm sóc, biết cậu vẫn đang trong thời gian bồi dưỡng, nhất định nam thần sẽ cử hành hôn lễ cực kỳ náo nhiệt cho mà xem”