Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 728


Buổi chiều cũng không có việc gì, say khi tỉnh lại, Tô Lam nằm trên giường chứ không dây.


Quan Triều Viễn vẫn đang ngủ say bên cạnh cô.


Tô Lam lấy điện thoại di động ra, vẫn không có một cuộc gọi hay một tin nhắn nào.


Tấm ảnh mà Tô Nhược Vân gửi tới vẫn nằm im trong phần tin nhắn WeChat của cô, còn có một câu.


“Ảnh gia đình của cả nhà chúng tôi, cho cô ngắm một chút đấy”.


Tô Lam nhìn bức ảnh gia đình vô cùng chướng mắt kia.


Cô vẫn nhớ hồi ông nội còn sống, vào mỗi dịp Tết ông cụ đều muốn cả nhà cùng chụp một tấm ảnh gia đình.


Nhưng giờ đây, trong tấm ảnh gia đình của nhà họ Tô đã không còn cô và Tô Kiềm Mặc nữa.


Cô vẫn nhớ đợt Tết năm ngoái, Tô Khôn còn gọi điện thoại bảo cô về nhà đón Tết, nhưng năm nay thì ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.


“Sao vậy?”


Giọng nói lười biếng của Quan Triều Viễn vang lên bên tai cô.


“Không sao, anh tỉnh rồi à?”


“Chắc là bố em không gọi điện thoại cho em à?”


Tô Lam nở nụ cười chua xót, cô không trả lời.


Đây phải là mối căm thù sâu sắc nhường nào, vậy nên đến Tết mà cũng không gọi con gái mình về nhà.


Vương Vãn Hương không để họ trở về thì thôi đi, nhưng dù gì Tô Khôn cũng là bố ruột của họ mà!


“Đừng nhắc tới chuyện này nữa, khi nào thì chúng ta trở về?”


“Muốn về nhà rồi à? Không thích ở đây sao?”


Quan Triều Viễn nhéo má Tô Lam.


“Không phải, em lo lắng cho Kiêm Mặc”


Quan Triều Viễn thở phào một hơi với vẻ đầy ẩn ý.


“Tô Lam, sau này hãy coi đây là nhà của em, về sau em cũng là người có nhà.”


“Nhưng đây là nhà chồng”


“Nhà chồng thì sao chứ? Nhà của anh thì không phải là nhà sao? Nếu nhà chồng tốt hơn nhà bố mẹ đẻ thì em đã về nhà bố mẹ đẻ rồi. Anh có thể thấy được rằng mọi người rất thích em và đã coi em là thành viên trong gia đình rồi.”


Tô Lam mỉm cười vui vẻ.


Quả thực là nhà họ Mục đối xử rất tốt với cô, mấy chị dâu đều không hề có ý coi thường cô.


“Chẳng phải anh nói nơi nào có em thì mới là nhà sao?”


Tô Lam chui vào lòng Quan Triều Viễn, cô cảm nhận được sự thực tế mà trước nay chưa từng có.


Vốn dĩ người nhà họ Mục còn muốn giữ họ


lại thêm mấy ngày, nhưng Quan Triều Viễn thấy Tô Lam thực sự rất nhớ Tô Kiếm Mặc nên đêm đó sau khi ăn sủi cảo xong, hai người lập tức về nhà.


Khi trở về nhà, Tô Lam đã chuẩn bị tâm lý rằng trong nhà bừa bộn như chuồng lợn, nhưng không ngờ rằng trong nhà vẫn sạch sẽ không một chút bụi như lúc họ rời đi.


“Kiêm Mặc, bạn học của em không đến à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK