Cô không nói chuyện.
Đầu bên kia điện thoại cũng im lặng Sau khi trầm mặc một lúc, giọng nói của Quan Triều Viễn dường như có chút khó chịu, “Không có gì muốn nói với tôi?”
Tô Lam trợn tròn mắt: Có lầm hay không?
Rõ ràng chính là anh mới là người gọi điện cho tôi không phải sao?
“Ơ… Anh ăn cơm chưa?”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Tô Lam suýt chút nữa là cần phải đầu lưỡi của mình.
Buổi chiều ba giờ, cô lại đi hỏi anh ăn cơm chưat “Cơm trưa quá muộn, cơm chiều thì quá sớm, em đang hỏi cái nào?”
Giọng nói Quan Triều Viễn thoải mái, nghe giống như tâm tình đang rất tốt.
Tô Lam vô ý thức thả lỏng, cô ghé vào ban công bên cạnh, “Vừa rồi nhất thời lanh mồm lanh miệng, thói quen thăm hỏi thôi.”
“Ba ngày không gặp, chỉ nói những lời thế này với tôi?”
Không thì sao?
Có phải muốn tôi khóc lóc kể lể kêu nhớ anh muốn chết thì mới được?
Thế thì thật giả tạo!
Lương tâm của tôi cũng không cho phép!
Quan Triều Viễn mấy ngày nay đều bận, cho đến vừa rồi mới có chút thời gian rảnh.
Vừa rảnh rồi, anh liền cầm điện thoại di động gọi cho Tô Lam.
Đôi mắt sâu thẩm hơi nheo lại, nhớ tới ảnh tượng ngày đó anh đặt cô lên máy sấy khô, vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau.
Gương mặt cô đỏ bừng, vô cùng sinh động.
Khóe miệng cậu chủ Quan giương lên, “Lần sau nhớ luyện tốt một chút.”
“Luyện cái gì?”
“Không ai nói cho em, kĩ thuật hôn môi của em rất tệ sao?”
Tô Lam nghiến răng: Em gái anh! Bỏ qua chuyện năm năm trước giữa cô và Vương Tiến Phát không nói, thực sự mà nói, nụ hôn đầu của cô vẫn bị anh cướp đi.
Cô luyện với ai được?
Tô Lam nổi trận lôi đình, Quan Triều Viễn lại đột nhiên chuyển đề tài, “Ngày mai dành ra chút thời gian đi.”
“Ngày mai?”
Ngày mai là đính hôn của Liễu Mộng Ngân và Cố Đức Hiệp, cô đâu rảnh “Nhưng mà ngày mai tôi có việc…”
Quan Triều Viễn làm như không nghe thấy lời cự tuyệt của cô, “Ngày mai buổi chiều ba giờ, tôi tới đón em.”
Nói xong lời này, điện thoại liền trực tiếp bị cúp.
Người kia! Thật sự là độc tài!