“Cạch!”
Cửa phòng ngủ chính mở ra, đèn trên đầu giường vẫn sáng yếu ớt như cũ.
vietwriter.vn
Nhưng trên giường lại trống rỗng không có một người.
Ánh mắt Quan Triều Viễn sâu thẳm, ở trong phòng nhìn quanh một vòng Nhìn thấy bóng dáng Tô Lam cuộn tròn lại thành một cục trên ghế sô pha.
Thân thể cô được quấn trong tấm thảm lông, đầu nghiêng qua một bên, dường như đã ngủ mất rồi.
Quan Triều Viễn nhẹ nhàng ngồi xuống bên ghế sô pha, đem cô ôm lên, để cô năm vào.
lòng mình.
vietwriter.vn
“Ưm..”
Tô Lam mơ hồ kêu lên một tiếng, trong ngực anh nhẹ nhàng ma sát, ngủ vô cùng yên tĩnh.
Quan Triều Viễn cứ vậy mà giữ lấy cằm của cô, hôn xuống Tô Lam là bị hôn tỉnh.
Cô mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cảm thấy trong hơi thở có mùi rượu, khiến cho cô muốn say.
Quan Triều Viễn trở lại rồi, hơn nữa còn uống rượu?
“Ưm… Triều Viễn?”
Tô Lam đang chuẩn bị mở miệng nói, thì bị anh xoay mình đè xuống.
Anh vô cùng vội vã mà nhiệt liệt.
Tô Lam không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh hai ngày trước ngay cả nói cũng không muốn nói với mình, đột nhiên thay đổi vội vã như vậy.
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Cô muốn kháng cự lại: “Triều Viễn…
“Không được nói chuyện.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Người này biết rõ tất cả về cơ thể của cô, rất nhanh liền có thể tìm thấy điểm yếu của cô.
Cô giống như một con cá bị m ị người ném lên trên thớt, mặc người ức hiếp.
Cô bám vào vai anh nức nở, bên trong đôi mắt long lanh đột nhiên đầy nước mắt: “Triều Viễn, đừng…”
Nghe thấy bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nức nở của cô gái nhỏ, động tác trên tay của Quan Triều Viễn đột nhiên dừng lại.
Anh chống hai tay, từ trên cao nhìn xuống cô.
Cô đang khóc?
Cô kháng cự lại mình?
Cô hiện tại ngay cả chạm vào cũng không muốn mình chạm vào?
Nhìn thấy con ngươi của người đàn ông dần dần tối lại, Tô Lam có chút bất an co rụt lại về phía sau: “Triều Viễn…”
Nhưng cô không biết răng, hành động này của cô, trong mắt người đàn ông chính là kháng cự lại anh.
“Không thích anh chạm vào em sao?”
Giọng của Quan Triều Viễn khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi dày đặc.