Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3920


Điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao họ cũng không có quan hệ huyết thống.


Và Quan Triều Viễn cũng bắt đầu điều tra thông tin về mẹ của Tô Lam, người phụ nữ này rất xinh đẹp, tài giỏi, tính tình hiền lành, tính tình không nóng nảy, chẳng lẽ mẹ của Tô Lam cũng là thành viên của tập đoàn Đảng Hắc Thủ sao?


“Vậy ông Tư Đồ, ông là…


Ông Tư Đồ liếc Quan Triều Viễn một cách sắc bén: “Tôi đã nói, tôi được người khác giao phó”


Nói xong, ông ta búng tay.


Ông Hồng đang đứng ở cửa, bước vào ngay sau khi nghe thấy động tĩnh này.


Ông ta cầm một tập tài liệu trên tay và đặt nó trên đầu giường của Tô Lam.


Ông Tư Đồ nói nhẹ: “Sau khi cô ấy tỉnh dậy, hãy ký tên vào đây, cô ấy không cần tham gia bữa tiệc tối nay”


Sau khi nói những lời này, ông Tư Đồ quay lại và bỏ đi một cách dửng dưng.


Ông Hồng quay người đi theo, nhưng vì vai đau nên chậm chễ hơn một nhịp.


Sau khi họ đóng cửa lại, Quan Triều Viễn nhíu mày thật chặt, anh mở túi giấy trên đầu giường và từ từ lấy ra thông tin bên trong.


Nhưng sau khi lướt qua tất cả thông tin trong nháy mắt, sắc mặt của anh thay đổi đáng kể, và bàn tay đang nắm chặt tờ giấy của anh đột nhiên co lại, thậm chí các khớp của anh cũng tái đi vì dùng lực quá mạnh.


Tất cả những ánh mắt đó đều kinh ngạc, làm sao có thể?


Tô Lam hóa ra là.


Vì ngày hôm qua sinh con mất rất nhiều sức lực, Tô Lam hôn mê ngủ một giấc một ngày một đêm, cuối cùng ngày hôm sau sắc trời hơi tối, cô mới từ từ mở mắt ra.


Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như bị trăm người đánh, đến cả xương cũng đau, cô còn không có sức nhấc ngón tay lên.


Cô chỉ bàng hoàng nhìn lên trần nhà, mọi ký ức trong cô chợt ùa về.


Không đúng, lúc nấy hình như cô đã sinh con… Con cô đâu?


“Con yêu, con của mẹ!”


Tô Lam giật mình, cô vội quay đầu lại.


Khi quay lại, cô nhận ra rằng có một mái đầu đen đang ở bên cạnh, khuôn mặt rất quen thuộc và đẹp trai đó không phải là Quan Triều Viễn mà cô ấy đang nghĩ đến thì còn có thể là ai?


Tô Lam còn tưởng rằng mình đang mơ một hồi, cô không tin đưa tay ra xoa nhẹ lên má Quan Triều Viễn.


Khuôn mặt anh rất ấm áp, thậm chí còn có vài sợi râu trên căm. Đó là Quan Triều Viễn, thực sự là Quan Triều Viễn!


Đôi mắt Tô Lam chua xót, và nước mắt sắp rơi Vì cái đụng chạm của cô cũng khiến Quan Triều Viễn ngay lập tức thức dậy rất cảnh giác.


Lúc anh mở mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng khi ánh mắt anh chạm vào Tô Lam, chúng lập tức trở nên vô cùng mềm mại.


Anh gần như ngồi dậy theo phản xạ, và ôm chặt Tô Lam vào lòng.


Anh gắt gao ôm lấy cô, muốn ôm chặt cả người cô thành máu xương của mình, nhưng lại sợ cô vừa mới sinh ra quá yếu đuổi, nên anh chỉ dám nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.


Cuối cùng sau khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, Quan Triều Viễn mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của cô.


Đã gần một tháng, hai người từ khi ở bên nhau chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy, hơn nữa còn là sự chia biệt thấu tâm can như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK