Nếu không phải cô biết trước chuyện này, có lẽ cô sẽ tử tế thưởng thức một hồi.
Chỉ tiếc là giờ sẽ không như thế.
“Cốc cốc cốc…
Tô Lam đi ra mở cửa.
“Lam, cô đã xong chưa?”
Lời của Mục Nhiễm Tranh vừa dứt, liền thấy Tô Lam mặc bộ váy màu lam, không thể không thừa nhận Tô Lam rất hợp với kiểu dáng này, tôn lên vóc dáng uyển chuyển của Tô Lam.
Anh liền ngây người.
“Sao thế?”
“À… Không sao, có thể đi chưa?”
Tô Lam lắc đầu.
“Tự anh đi thảm đỏ đi, tôi còn phải chờ một lát”
“Hả?”
Mục Nhiễm Tranh lại đánh giá Tô Lam một lát, anh nhớ nửa tiếng trước, anh nhìn qua cửa sổ thấy chú anh tới.
Hình như chú anh đeo cà vạt màu xanh lam, cùng màu với váy của Tô Lam!
Đây là muốn khoe ân ái mà!
Mục Nhiễm Tranh nghĩ thế, có lẽ, Quan Triều Viễn có sắp xếp khác cho Tô Lam, anh chờ cũng vô dụng!
“Vậy được, tôi đi đây”
Mục Nhiễm Tranh ra khỏi cửa, ánh mắt hơi mất mát.
Tô Lam nhìn chằm chăm bóng lưng anh, lại thầm mắng chửi.
Mục Nhiễm Tranh ơi Mục Nhiễm Tranh, uổng công tôi coi anh là bạn bè, chuyện lớn như này anh lại giấu tôi!
Chắc là lần trước ở studio, Mục Nhiễm Tranh đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng anh lại không nói với cô!
Cái tên nhóc thối này, lúc khác tính sổ với anh sau!
Không có Tô Lam, Mục Nhiễm Tranh chỉ đành một mình lên thảm đỏ.
Anh vừa xuất hiện, hiện trường liền âm ầm dậy sóng, đây là lần đầu Mục Nhiễm Tranh lộ mặt tại sự kiện công khai sau khi về nước, đương nhiên sẽ khiến fan la hét thất thanh!
Mà lát sau Tô Lam cũng một mình bước lên thảm đỏ.
Bộ váy màu lam khiến cô quả thật hơi không ấn tượng.
“Đây là ai vậy?”
“Là người mới sao?”
“Mặt lạ quá, không phải quét thảm đỏ chứ?”
“Chiếc váy này đẹp quá, quét thì quét đi”
Tô Lam không hề để ý đến những âm thanh xung quanh, không dừng lại trên thảm đỏ mà đi thẳng vào trong hội trường lễ trao giải.
Chỗ ngồi của lễ trao giải này cũng rất được chú trọng, thường bên tổ chức sẽ xếp những diễn viên được đề cử cùng một giải ngồi với nhau, vì như thế lúc máy quay lướt qua, sẽ quay được hết, dễ dàng tạo ra không khí căng thẳng, khiến lễ trao giải càng hay hơn.