Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2448


Sự tức giận trong lòng anh đã dập tắt một phần sau khi nhìn thấy cô.



Quan Triều Viễn bước tới: hèo sao? Có cần em phải tiết kiệm tiền điện không?”


Giọng anh vẫn cực kỳ lạnh lùng như mọi khi, Tô Lam vẫn đang hậm hực trong lòng: €ó phải anh vẫn còn giận hay không?


Sau khi cô quay lại, ban đầu Lâm Mộc bảo cô về phòng nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn cố chấp muốn đợi ở đây.


Cô muốn đợi Quan Triều Viễn về để nói rõ ràng mọi chuyện.


Ai mà ngờ đang đợi thì ngủ quên mất.




Lần này, khi Tô Kìm Thư mở miệng nói chuyện, giọng cô rất nhẹ nhàng, nghe rất lọt tai và bộ dạng có vẻ rất dễ thương: “Tôi biết, thật bất lịch sự khi gửi cho anh một mẩu tin nhắn như thế để nói chuyện ly hôn. Cho nên, hôm nay tôi đến đây.


Chỉ có điều cô còn chưa nói hết lời, đột nhiên một bàn tay to bóp chặt cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên: “Ai cho em dũng cảm xem tôi là điều kiện để trao đổi? Là Lê Duyệt Tư à?”


Mặc dù Tô Lam đã làm công tác tư tưởng và chuẩn bị cho bản thân mười nghìn lần trước khi anh trở về, nhưng ngay lúc này, trong lòng cô vẫn không khỏi hồi hộp và lo lắng: “Tôi đã đồng ý với cô ấy rồi, chỉ cần tôi và anh rời xa nhau, cô ấy sẽ rút đơn kiện”


Căn phòng yên tĩnh đến chết người.


Hơi thở của Quan Triều Viễn phả vào mặt cô, khuôn mặt của cô nóng lên, không khỏi run nhè nhẹ.


“Tô Lam, ta thật sự đã đánh giá thấp em rồi”


“Tôi không thể bỏ mặc, để mặc kệ cậu ấy được. Dù sao thì việc cậu ấy gặp sự cố ít nhiều cũng có liên quan đến tôi.”


“Em thích cái thằng nhóc đó à?”


Chắc hẳn là cô thích lắm đấy?


Nếu không thì cô cũng sẽ không to gan đến mức dám phản kháng lại anh.


“Cướp mất người phụ nữ của tôi, chắc là cậu ta muốn thử sức bản thân một chút, xem ngày mai, cậu ta còn có thể được nhìn thấy mặt trời nữa hay không.”


Quan Triều Viễn nói ra những lời này, rồi xoay người đi ra ngoài.


Tô Lam vội vã: “Quan Triều Viễn, anh đứng lại đó cho tôi!”


Bước chân của người đàn ông cũng nghe theo, dừng lại: “Sao nào? Em tưởng rằng em lớn tiếng thì tôi sẽ đổi ý hay sao? Em nên biết rằng cái tin nhắn kia đã khiến cho tôi rất khó chịu rồi.”


Tô Lam vội vàng chạy đến và ngăn anh lại: “Tôi xin lỗi anh về chuyện tin nhắn.


Nhưng còn về Lâm An Nguyên, vì cậu ấy muốn bảo vệ danh tiếng của tôi nên mới xảy ra tranh chấp với Lê Duyệt Tư. Cậu ấy không có cố ý. Xét cả về tình lẫn lý thì tôi đều không thể bỏ mặc cậu ấy được. Quan Triều Viễn, tôi xin anh, đừng làm liên lụy đến cậu ấy có được không? Nếu như tôi đã lỡ chọc giận anh, có chuyện gì thì anh cứ đổ hết lên đầu tôi là được.”


“Đổ lên đầu em sao? Em còn định dùng thân thể của mình để trao đổi với tôi vì bao nhiêu người đàn ông nữa?”


Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam tái mét đi, trong thoáng chốc, cô không biết nên nói cái gì cho phải.


“Đã như vậy thì tôi sẽ làm cho em hài lòng”


Ngay khi anh vừa nói xong câu nói đó, đột nhiên Tô Lam choáng váng, trời đất quay cuồng, trong một giây tiếp theo liền bị anh bế lên vai.


“Không được, Quan Triều Viễn, anh buông tôi ra”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK