Tô Duy Hưng ngồi bên cạnh Tô Lam, ánh mắt có chút u ám liếc nhìn về phía Lâm Thúy Vân, lắc lắc đầu nói: “Còn tưởng sau hai năm du học thì khi về tính tình sẽ ổn trọng hơn một chút, không ngờ..”
Tô Lam rất không vui nhíu mày lại, gắp một đũa rau xanh ném vào bát của Tô Duy.
Hưng nói: “Ăn cơm còn không ngậm được miệng của con vào phải không?”
Những người lớn đang cười đùa nói chuyện vui vẻ trên bàn ăn, Lâm Thúy Vân thỉnh thoảng sẽ biến những điều kể cho họ nghe những sự kỳ lạ mà cô ấy gặp phải khi ở nước Anh Nam thành chuyện cười: “Tô Lam cậu không biết đâu, giống kiểu người kiểu như giáo sư Lục của chúng ta ấy, cho dù thầy ấy có đi nước Anh Nam, thì cũng có thể giết chết những trái tim thiếu nữ trong giây lát!”
Tô Lam không khỏi cười nói: “Cái này thì không cần cậu nói thì tự mình cũng biết điều này”
“Có mấy chuyện chắc chẩn cậu sẽ không biết đâu, những cô gái ở nước ngoài kia cởi mở hơn con gái nước ta nhiều, bọn họ không hề quan tâm đến việc Lục Mặc Thâm đã đính hôn với mình chút nào hết, thâm chí còn có người mang thư tình tới trước mặt mình bảo mình chuyển lại cho anh ấy nữa cơ!”
Lục Mặc Thâm đang cúi đầu nghiêm túc ăn cơm ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên “Thế sao? Nhưng tại sao đến một bức ảnh cũng chưa từng nhận được thế”
Lâm Thúy Vân lập tức hùng hổ ném thẳng chiếc đũa đang cầm lên trên mặt bàn, dáng vẻ giống hệt với Qủy Dạ Xoa: “Giáo sư Lục à, anh đang nói đùa với em phải không? Đó đều là thư tình do người con gái khác viết cho anh đấy, em thậm chí còn chẳng xem lấy một cái liền trực tiếp vứt thẳng vào thùng rác rồi, làm sao có thể giao vào tay anh được nữa, năm mơ đi nhé!”
Lục Mặc Thâm không quan tâm lắm, dù sao anh cũng không có hứng thú.
Lâm Thúy Vân bĩu môi, cô ấy thở dài một cách đầy bất lực: “Tô Lam à, cậu không biết mình ở bên đó khổ sở tới mức nào đâu, mình không những chỉ phải bận tâm đến việc học hành nặng nhọc mà còn phải về nhà giám sát chặt chẽ người đàn ông của mình nữa, miễn cho việc anh ấy bị đám ong bướm bên ngoài kia câu đi mất, cậu nói xem tớ sống có dễ dàng không chứ?”
Tô Lam cố nhịn cười nói: “Không dễ dàng không dễ dàng, cho nên là hôm nay cho cậu cái đùi gà to này để bồi bổ cơ thể nhé!”
Trong miệng thì nói vậy nhưng thật ra Tô Lam lại cảm thấy Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân hai người bọn họ đều không dễ dàng gì.
Suy cho cùng những người như Lâm Thúy.
Vân, e rằng chỉ có cô ấy là người duy nhất không biết mình xuất sắc đến mức nào!
Vì vậy Tô Lam thậm chí có thể tưởng tượng được, trong lúc Lâm Thúy Vân không biết gì, lòng dạ đen tối và xảo quyệt của giáo sư Lục chúng ta không biết đã bí mật bóp nát bao nhiêu đào hoa của cô ấy rt Lấy Quan Triều Viễn làm ví dụ đi, phòng làm việc đã hoạt động được gần ba năm rồi, có thể coi đây là một tên tuổi nhỏ trong ngành.
Hiện nay một số ngôi sao trẻ của tuyến mười tám vì muốn giành được vị trí, nổi tiếng trong tích tắc, không ít người trong số họ đã thể hiện rõ ràng hoặc ám chỉ những quy tắc bí mật đối với Tô Lam.
Mặc dù Tô Lam đã từ chối ngay từ đầu, nhưng cô luôn có thể tìm ra một quy luật thần kì, chính là bất kỳ người đàn ông nào ám chỉ quy tắc bí mật đối với cô, không quá ba ngày nhất định sẽ biến mất không còn tung tích khỏi ngành điện ảnh, ngay cả cái bóng cũng không tìm thấy được Lúc đầu Tô Lam còn nghĩ rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng thời gian trôi qua, ngày càng nhiều ngôi sao trẻ biến mất không tung tích Cô chợt nhận ra, mọi chuyện dường như không đơn giản như cô nghĩ.
Vì vậy sau đó, cô ấy đã nhờ Phương Trí Thành ra ngoài điều tra qua một thời gian.
Lúc đó Tô Lam mới biết rằng, thì ra Quan Triều Viễn chính là người giờ trò đen Trong ba năm qua, sau lưng mình không biết anh ta đã bóp nát bao nhiêu đào hoa rồi, chẳng trách Tô Lam cảm thấy những người bạn nam xung quanh mình không hiểu sao càng ngày càng ít đi.