“…”
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tô Lam nhanh chóng khôi phục tâm tình của mình.
Cô bước vội vàng phim trường.
Khi Tô Lam đến phim trường, Mộ Mẫn Loan đã trang điểm xong, đang bình tĩnh ngồi xem kịch bản ở một bên.
Phương Trí Thành cũng đã gần chuẩn bị xong mọi thứ.
Anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô Lam tới, vội vàng vẫy tay: “Tô Lam, bên này, bên này!”
Tô Lam cười đi qua, cô nhìn qua đồng hồ treo tường: “Anh chưa bắt đầu quay hả?”
Phương Trí Thành im lặng, nhìn thoáng qua phòng trang điểm: “Trong đó có một pho tượng Phật, đến muộn còn chưa nói, Trang điểm thôi cũng mất đến hai giờ, bây giờ còn chưa xong đây này!”
Tô Lam nhìn theo động tác của Phương Trí Thành.
Chỉ thấy trong căn phòng hóa trang nửa trong suốt, Lê Duyệt Tư đang lạnh lùng ngồi đó, thợ trang điểm đang hóa trang cho cô ta.
Thậm chí trong hai phút bọn họ nói chuyện với nhau, Lê Duyệt Tư đã mắng thợ trang điểm ba bốn lần : “Cô trang điểm mắt to mắt bé thế này à, làm ăn kiểu gì đấy?”
“Tôi chưa bao giờ sử dụng thương hiệu mi giả này, đổi ngay cho tôi!”
“Màu cam này quá nhạt, không hợp với quần áo của tôi, bỏ đi!”
Tô Lam nhíu chặt lông mày: “Trong ấn tượng của tôi, cô ta đâu phải là một diễn viên không chuyên nghiệp như vậy?”
Phương Trí Thành bất lực thở dài một hơi: “Chắc do hôm nay cô ta phải diễn cùng Mộ Mẫn Loan!”
Mộ Mãn Loan chính là tượng đài nữ thần quốc dân.
Cô đã ra mắt được năm năm rồi mà vẫn hot đến tận bây giờ.
Danh tiếng của cô cũng rất tốt, chưa dính một scandal nào.
Mà Lê Duyệt Tư thì lại chỉ nổi tiếng chỉ sau một bộ phim.
Có lẽ trợ lý Na Na của cô ta cũng phải thuê không ít thủy quân, Lục Mặc Thâm cũng đã tốn khá nhiều nhân lực và tiền tài cho cô ta mới có thể khiến cô ta biến thành ngôi sao chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi.
Mà nghe nói.
Lê Duyệt Tư cũng chẳng thích Mộ Mẫn Loan là bao.
Giờ đây, hai người lại diễn chung với nhau, cô ta lo lắng mình sẽ bị bạn diễn lấn át cũng phải.
Cho nên lúc này Lê Duyệt Tư đang chuẩn bị vẻ ngoài thật cẩn thận, định ra đòn phủ đầu với Mộ Mẫn Loan.
Phương Trí Thành quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Mẫn Loan đang đọc kịch bản: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nhìn Mộ Mẫn Loan kìa, tuy tính tình hơi lạnh lùng, Nhưng đối xử với mọi người khá tốt, lại rất tận tâm.
Chưa bao giờ dùng bảng nhắc thoại, nói là sợ tụt cảm xúc.”
Tô Lam lại nghĩ tới Lê Duyệt Tư Trong những cảnh quay trước, nếu có quá nhiều thoại trong kịch bản, cô ta sẽ yêu cầu dùng bảng nhắc thoại.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người có tâm và không có tâm.
Sau khoảng ba tiếng đồng hồ, Dường như Lê Duyệt Tư mới miễn cưỡng hài lòng với vẻ ngoài của mình.
Cô ta chậm chạp bước ra từ phòng trang điểm.
Phương Trí Thành vừa thấy cô ta là vội vàng hô hào mọi người “Nhanh lên nào, mọi người chuẩn bị một chút rồi chúng ta bắt đầu quay thôi.”
Sau khi nhân viên đoàn phim đứng dậy chuẩn bị mọi thứ xong, Phương Trí Thành đi tới trước mặt Mộ Mẫn Loan: “Mẫn Loan, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”