Lẽ nào thật sự như họ nói? Quan Triều Viễn cố ý trao cúp cho mình? Nhưng chẳng phải anh nên trao cho Tô Lam sao?
Tiêu Mạch Nhiên đột nhiên bị bối rối, trước tiên cô ta phải biết chuyện tài trợ tạm thời này là thật hay giả đã.
Chuyện này hỏi một người biết rõ nhất.
Tiêu Mạch Nhiên đi thẳng đến phòng làm việc của Dạ Bân, đúng lúc Dạ Bân vừa họp xong quay lại.
“Mạch Nhiên, cậu tìm tôi có chuyện gì à?”
“Hỏi cậu chút chuyện, sao lần này tập đoàn Dark Reign đột nhiên tài trợ cho giải Kim Lang, có phải là bên A Khanh có cân nhắc gì không?”
“Tôi cũng không biết cậu ấy lên cơn gì, có một tối đột nhiên gọi cho tôi bảo muốn tài trợ, nhất định phải giành được cơ hội tài trợ. Tôi tốn rất nhiều công sức, còn bỏ ra năm mươi triệu mới giành được suất tài trợ này đấy, cuối cùng hiệu quả tài trợ rất bình thường, cậu xem logo của tập đoàn Dark Reign xem, nhỏ thế này đây, ai mà nhìn thấy chứ!”
Nhắc đến chuyện này, Dạ Bân cũng đầy một bụng bực bội.
“Ồ, là vậy à. Tôi biết rồi, tôi về trước đây.”
Trên đường về, Tiêu Mạch Nhiên vẫn suy nghĩ, lẽ nào Quan Triều Viễn thật sự vì mình?
Sau khi Tô Lam quay lại Diêm Thành quay phim, Quan Triều Viễn cũng bận rộn trong công ty.
Gần đây anh làm việc như kẻ điên, chẳng khác nào một cái máy, hoàn toàn có thể không cần nghỉ ngơi.
Doãn Cẩn báo cáo công việc với Quan Triều Viễn xong cũng không rời khỏi phòng làm việc, thấy Quan Triều Viễn ngày càng gầy đi, anh ta là thư ký cũng thấy hơi đau lòng.
“Sếp Quan, anh có cần nghỉ ngơi chút không?”
“Sao thế?” Quan Triều Viễn không ngẩng đầu mà tiếp tục đọc tài liệu trong tay.
“Thực ra khoảng thời gian này công ty không bận lắm, sau khi có phó tổng giám đốc Lãnh thì cũng gánh bớt việc cho anh rồi, anh hoàn toàn không cần phải… Nếu mợ chủ biết anh liều mạng làm việc thế này, chắc chắn mợ ấy cũng sẽ đau lòng.”
Doãn Cẩn biết mình nói thế nào cũng vô ích, nhưng chỉ cần nhắc đến Tô Lam thì ít nhiều vẫn có chút tác dụng.
Quả nhiên, nghe đến tên Tô Lam, Quan Triều Viễn lập tức bỏ việc trong tay xuống.
“Gần đây trạng thái của tôi rất kém à?”
“Gần đây anh gầy đi nhiều, mợ chủ về thấy anh thế này chắc chắn sẽ đau lòng, có cần tôi dời vài cuộc họp lại không?”
Thực ra Doãn Cẩn cảm thấy có vài cuộc họp không cần thiết, qua hai ba tháng rồi họp cũng thế thôi, Quan Triều Viễn không cần phải vượt quá mức như vậy.
Mặc dù mỗi doanh nghiệp đều hi vọng doanh nghiệp của mình không ngừng phát triển, nhưng tập đoàn Dark Reign đã rất tốt rồi, không cần phải áp lực như thế.
“Không cần đâu, cậu đi gọi phó tổng giám đốc Lãnh đến đây.”
“Vâng, giờ tôi đi ngay.” Doãn Cẩn vô cùng bất lực, chỉ đành ra khỏi phòng làm việc.
Năm phút sau, Giản Ngọc xuất hiện trong phòng làm việc của Quan Triều Viễn.
Thấy Giản Ngọc vào, Quan Triều Viễn bỗng cau mày: “Sao anh không gõ cửa?”
“Vào địa bàn của mình cũng cần gõ cửa à?”