Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, cô vừa cảm thấy đau lòng lại vừa buồn cười, tám mươi phần trăm là người đàn ông này cảm thấy mình đã nói nặng lời, vì vậy anh nhanh chóng nhận lỗi.
“Đừng khóc nữa, Lam Lam, là lỗi của anh được chưa? Em mắng anh vài câu, nếu không thì đánh anh mấy cái cũng được.”
Hai tay Tô Lam ôm mặt Quan Triều Viễn, sau đó cô dùng sức hôn chụt lên môi anh, khiến Quan Triều Viễn lập tức trở nên hoang mang.
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Quan Triều Viễn, Tô Lam bật cười.
“Hơn nửa đêm rồi mà em còn vừa khóc vừa cười, rốt cuộc là em muốn thế nào?”
“Xin lỗi chồng, đáng lẽ em không nên giày vò anh như vậy. Em biết anh không muốn để em ra ngoài đóng phim, em cũng muốn ở nhà với anh, nhưng em thực sự luyến tiếc nghề nghiệp của mình.”
Quan Triều Viễn thở dài, anh vuốt mái tóc dài của Tô Lam.
“Em đồng ý với anh rằng mỗi năm em chỉ đóng một bộ phim, tất cả thời gian còn lại em đều ở nhà với anh và bé cưng, được không anh?”
“Thật sao? Vậy lỡ như một năm mà em đồng thời ưng cả hai kịch bản rất hay thì sao?”
Quan Triều Viễn hoàn toàn không tin lời nói của Tô Lam!
“Chuyện này à…”
“Vậy nên những lời của em chẳng khác nào nói suông!” Quan Triều Viễn chọc vào trán Tô Lam.
“Em sẽ cố gắng hết sức để điều chỉnh! Anh đừng lo lắng, em đồng ý với anh rằng mỗi năm chỉ đóng một bộ, cho dù em có ưng hai kịch bản rất hay thì cũng chỉ chọn một trong hai, được chưa?”
“Tùy em.”
Dù sao thì anh cũng không thể ngăn cản cô, cho dù cô có đưa ra quyết định gì thì anh đều sẽ đồng ý, ai bảo anh chiều cô chứ?
“Có hai điều kiện, không được quay cảnh thân mật, bao gồm cảnh hôn, cảnh giường chiếu và tất cả các cảnh tiếp xúc cơ thể! Điều kiện thứ hai là không được phép lười biếng trong chuyện giường chiếu!”
Quan Triều Viễn cũng vội vàng tìm cơ hội để ra điều kiện.
“Được, được, em đồng ý với anh, vậy chúng ta đã nhất trí rồi, đi ngủ thôi!”
Cuối cùng cũng trút được gánh nặng này trong lòng, Tô Lam đã có thể ngủ yên giấc rồi.
“Ngủ?” Tô Lam vừa nằm, Quan Triều Viễn đã thuận thế áp người xuống, “Hơn nửa đêm mà em còn trêu chọc bắt anh dậy mà bây giờ còn muốn ngủ? Không có cửa đâu!”
“Chồng à, cũng đã muộn rồi, ngày mai anh còn phải đi làm đấy!”
“Đi làm cái gì? Trước tiên phải “xử” em đã rồi nói sau!”
“Chồng à, đừng vội vào lúc này.”
“Sao không vội được cơ chứ? Mỗi lần em đóng phim thì hai ba tháng anh đều không được chạm vào người em. Hiện tại anh không làm gì cả, anh chỉ nắm chắc toàn bộ thời gian để xử lý em! Thiếu một lần cũng không được!”
“Hả? Em vẫn chưa chuẩn bị ra ngoài đóng phim mà!”
“Không thể ứng trước được à?”
Đúng lúc này, ngay tại một góc ngoài bức tường của hoa viên Crystal có một bóng người màu đen đang lay động.