Mục Nhiễm Tranh chúc Tết xong cũng nhận được rất nhiều bao lì xì.
Nhà họ Mục vẫn giữ phong tục truyền thống xưa, đó là phải quỳ lạy người lớn tuổi vào dịp Tết.
Ngay cả Quan Triều Viễn cũng muốn đưa Tô
Tô Lam đi cùng để quỳ lạy cậu mợ mình.
Nhưng khi đến lượt Mục Nhiễm Tranh thì anh chỉ nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam rồi tự động bỏ qua.
“Nhiễm Tranh, còn chú thím con nữa đấy! Sao lại quên hai chú thím rồi? Mẹ đã nhắc con rồi còn gì!” Diệu Hướng Vân nói.
Mục Nhiễm Tranh trừng mắt nhìn Diệu Hướng Vân. Có phải anh là quà tặng kèm khi nạp điện thoại hay không? Rõ ràng là anh cố ý quên hai người kia. Tô Lam lấy bao lì xì cuối cùng từ trong túi ra. “Bao lì xì lớn nhất này chính là để dành cho cháu trai cả đấy, thế nào? Có quỳ lạy hay không đây?” Tô Lam lập tức quơ quơ bao lì xì trên tay.
“Cô còn làm loạn thêm cái gì?” Mục Nhiễm Tranh bất lực nói.
“Sao thằng nhóc nhà cháu lại nói chuyện với thím mình như vậy? Mau quỳ lạy đi! Thím đang chờ để lì xì cho mày đấy!”
Những người lớn trong nhà thúc giục.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh thật sự bị lâm vào tình huống khó.
Hơn nữa Quan Triều Viễn và Tô Lam quả thực là trưởng bối của anh, theo quy củ trong nhà thì anh phải quỳ lạy họ.
Nhưng anh không thể nào vượt qua được rào cản trong lòng mình!
Tô Lam vẫn luôn nhịn cười, cô muốn nhìn xem liệu Mục Nhiễm Tranh sẽ thực sự quỳ lạy mình hay không.
Mục Nhiễm Tranh quả thật rất khó xử.
Tô Lam cũng biết dường như điều này đã làm khó Mục Nhiễm Tranh.
“Được rồi, được rồi, chờ khi nào cháu kết hôn thì dẫn vợ tới cùng quỳ lạy là được, còn tiền lì xì này thì miễn!”
Tô Lam cất bao lì xì đi.
Lúc trước Quan Triều Viễn cũng đón Tết ở đây nhưng các bậc phụ huynh đều không yêu cầu Mục Nhiễm Tranh quỳ lạy Quan Triều Viễn, dù sao thì quy củ trong nhà là chỉ người đã kết hôn mới được quỳ lạy.
Nhưng năm nay Quan Triều Viễn đã kết hôn với Tô Lam, theo quy củ trong nhà thì quả thực Mục Nhiễm Tranh phải quỳ lạy chúc Tết anh và Tô Lam.
“sủi cảo chín rồi, mau qua đây ăn thôi!”
Đám trẻ đều hớn hở chạy tới ăn sủi cảo.
Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sợ đến nỗi toát mồ hôi đầy người rồi à cháu trai cả?” Tô Lam lại gần Mục Nhiễm Tranh và thận trọng hỏi.
Mục Nhiễm Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Tô Lam nhưng không nói gì.
Cũng không phải là toát mồ hôi đầy người…
Vì trong nhà có nhiều người nên rất náo nhiệt, do đêm qua ngủ muộn mà sáng nay lại dậy sớm nên sau khi ăn trưa xong, tất cả mọi người đều đi ngủ trưa bù.