Quan Triều Viễn xoay đầu liếc nhìn Tô Duy Nam: “Không cần, anh cho rằng tình trạng của anh tốt hơn của tôi chỗ nào chứ?”
Tô Duy Nam nhíu mày: “Nhưng mà..”
Lúc này Quan Triều Viễn nhìn anh ấy không chớp mắt, chỉ thản nhiên nói: “Tôi tự biết chừng mực, nếu giữa hai người thật sự chỉ được chọn một.”
Tô Duy Nam nhìn thấy rõ ràng lúc Quan Triều Viễn nói lời này, bàn tay đã siết chặt tay lái, khớp xương bắt đầu trở nên trắng bệch: “Tôi sẽ bảo vệ người lớn”
Có đôi khi, ngay cả Tô Duy Nam cũng phải ngạc nhiên và thán phục sự khống chế hoàn mỹ đối với tâm trạng của người đàn ông Quan Triều Viễn này.
Mặc dù sự tức giận và tuyệt vọng của anh ta lúc nào cũng nẵm trong tình trạng có thể bùng nổ ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn có thể áp chế một cách cưỡng ép, duy trì lại một tia lý trí cuối cùng.
“Thôi bỏ đi” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Duy Nam thờ dài một cái, nhưng vẫn buông lỏng tay mình ra.
Cũng trong khoảng khắc Tô Duy Nam vừa buông tay ra, Quan Triều Viễn đã đạp chân ga hết cỡ.
Nhìn chiếc ô tô trước mắt đang lao đi như một mũi tên, sảc mặt Tô Duy Nam cũng càng trở nên khó coi hơn.
Có khi nào nữ bác sỹ kia chẩn đoán sai không nhỉ?
Dù sao tất cả kết quả cũng không thế chắc chẳn chính xác một trăm phần trăm được, Tô Duy Nam suy nghĩ xong thì xoay ngay người đi về phía phòng nghiên cứu khoa học.
Bây giờ anh ấy phải đi tìm giáo sư Sam để giải thích một chút tình hình.
“Cậu Tô, nếu kết quả kiểm tra thật sự giống như trong báo cáo, thì đề xuất của bác Sĩ Weilia cũng không có vấn đề gì cả”
Câu trả lời của giáo sư Sam lại làm cho tâm trạng của Tô Duy Nam trở nên nặng nề thêm, anh ấy lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Sam, chẳng lẽ cái này không có khả năng bị chẩn đoán sai sao? Đứa bé này không chỉ rất quan trọng với em gái tôi mà cũng rất quan trọng với em rể tôi, nó cũng rất quan trọng với tôi!”
Chuyện Mộ Mãn Loan không thể sinh con được, thật ra anh ấy đã biết từ lâu rồi.
Cho nên đưa bé của hai người Tô Lam và Quan Triều Viễn cũng như con của bọn họ vậy.
“Tôi cũng không loại trừ khả năng sẽ chẩn đoán sai, nếu mọi người cảm thấy nghỉ ngờ về kết quả của bệnh viện này thì có thể đi bệnh viện ở cấp bang làm kiểm tra lại một lần nữa.
Nhưng tôi khuyên cậu một câu, nếu kết quả kiểm tra của bọn họ giống với kết quả kiểm tra của bệnh viện chúng tôi, tôi cũng sẽ kiến nghị giống như của bác sĩ Weilia, vì bảo vệ an toàn cho mẹ đứa bé, chúng tôi kiến nghị nên tiến hành làm phẫu thuật phá thai”
“Tôi hiểu rồi”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, chuyện đầu tiên Tô Duy Nam làm là quay lại trang viên.
Anh ấy vừa mới đẩy cửa trang viên ra, đã nhìn thấy trong trang viên chỉ có Mộ Mẫn Loan và một người nữa đang ngồi xổm trên mặt đất chăm sóc mấy cấy hoa cỏ trong vườn.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc quần dài màu trắng, ngồi xổm trước mấy cây uất kim hương xinh đẹp, dịu dàng mà điềm tĩnh, xinh đẹp giống như người bước ra từ trong tranh Vậy.
Tô Duy Nam nhẹ nhàng đến gần cô ta, gần như có thể loáng thoáng nghe được Mộ Mẫn Loan đang cúi đầu lẩm bẩm gì đó: “Sau khi đứa bé của Tô Lam được sinh ra, chắc chẳn sẽ đáng yêu giống như anh và chị của bé!”