“Tôi có chừng mực.”
Nói xong lời này, Quan Triều Viễn liền bỏ đi.
Dạ Bạn nhìn cả bàn thức ăn ngon mà mình chuẩn bị vẫn còn nguyên, cảm thấy vô cùng xót xa.
Bây giờ anh ta cuối cùng cũng hiểu rõ một sự thật, Quan Triều Viễn đã hoàn toàn thay đổi.
Anh ta bắt đầu hối hận, không biết lúc trước có nên đề Quan Triều Viễn rơi vào vòng xoáy tình cảm hay không, nếu lúc trước anh ta
không đề nghị sắp xếp phụ nữ cho Quan Triều Viễn thì Quan Triều Viễn và Tô Lam sẽ không gặp gỡ, những chuyện này đều sẽ không xảy ra.
Dạ Bân ảo não thở dài.
Đài truyền hình thành phố Z.
Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh cùng đi đến đài truyền hình để bàn bạc với đạo diễn về tiết mục cho đêm hội tối ngày Tết ông Táo.
Bởi vì phải chuẩn bị cho đêm hội tối ngày Tết ông Táo nên tổng đạo diễn vô cùng bận rộn, Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh tới nơi liền được đưa thẳng đến phòng nghỉ.
Trên đường bất ngờ gặp người quen cũ là Tiêu Mạch Nhiên.
Họ đi lướt qua nhau, Tô Lam vốn định chào hỏi những ánh mắt Tiêu Mạch Nhiên không dừng trên người cô.
Từ giây phút này, Tô Lam biết cô và Tiêu
Mạch Nhiên đã không thể làm bạn.
Cô không khỏi cảm thấy buồn bã, thực ra cô vẫn rất biết ơn Tiêu Mạch Nhiên, dù sao lúc mới bắt đầu, Tiêu Mạch Nhiên cũng giúp cô rất nhiều.
“Dạo này cô ấy rất bận” Mục Nhiễm Tranh bỗng mở miệng.
“Anh nói chị Mạch Nhiên à?”
“Đúng vậy, không thì còn ai vào đây nữa? Bây giờ cả cái Quốc tế Tinh Hoàng này, cô ấy muốn tài nguyên nào mà chẳng có, bây giờ cô ấy đã trở thành ngôi sao đắt giá rồi, bộ phim truyền hình hay điện ảnh nào cũng đến tay, còn nhận đủ loại quảng cáo, chương trình truyền hình thực tế.”
Chuyện này có lẽ là bởi vì cô, cô ấy bị tổn thương về mặt tình cảm nên cố gắng bù đắp vào công việc.
“Dạo trước, cô ấy tham gia chương trình truyền hình thực tế của chúng tôi với vai trò khách mời, vô cùng chịu chơi, sẵn sàng lăn ôn trong vũng bùn, làm tôi sợ hú hồn. Nhưng hiệu quả rất tốt, lên thẳng hạng một của hot search”
Tô Lam vẫn còn có chút thương Xót Tiêu Mạch Nhiên.
“Cô ấy lấy lại được sự nổi tiếng, nhưng phải dựa vào độ nhận diện cao như vậy, điều này cho thấy hào quang của cô ấy đã một đi không trở lại”
Tô Lam không nói gì, móc điện thoại của mình ra bắt đầu chơi game.
Mục Nhiễm Tranh lập tức sán lại gần.
“Lần trước tôi thấy cô mới chơi tới ván thứ một trăm hai mươi ba, sao mới có mấy ngày mà cô đã chơi tới ván hai trăm rồi?”
Tô Lam không để ý đến anh, tiếp tục chơi game.