“Bác ấy đến thành phố Z cùng Tô Khôn rồi đổi tên thành Tô Ngọc, nhưng tiếc là…”
“Tiếc là gì?!” Hoắc Vũ Long có dự cảm không lành. Mặc dù ông đã chuẩn bị tâm lý trước rằng chị mình đã qua đời, dù gì cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi. “Trên đường hai người bỏ trốn, bác bị sảy thai nên không giữ được đứa trẻ kia. Sau đó bác sinh ra một cô con gái nhưng nhà họ Tô rất trọng nam khinh nữ, vẫn luôn là mấy đời độc định, nhất định phải có con trai. Người tên Tô Khôn này là một tên công tử bột, dan díu với người khác trong lúc bác mang thai. Sau khi bác sinh con gái thì bồ nhí của ông ta sinh đôi một trai một gái.”
Hoắc Vũ Long nghe thấy vậy thì nổi cả gần xanh.
Không ngờ chị gái của ông lại gặp phải tại họa này!
“Bác ấy không cam lòng nên một lòng muốn sinh con trai cho nhà họ Tô. Trước đó bác ấy bị sảy thai nên để lại di chứng, cộng với lúc ở cữ không an dưỡng tốt nên mấy năm sau mới có thể mang thai lại, cuối cùng lần này cũng sinh được một cậu con trai.”
Giản Ngọc thầm thở dài.
Ngay cả một người đàn ông tự nhận mình có ý chí sắt đá như anh ta cũng cảm thấy số phận của người phụ nữ này quả bị thảm.
“Từ khi sinh ra sức khỏe của đứa trẻ này đã không được tốt, sau đó được phát hiện rằng mắc bệnh tim và không sống được lâu.”
“Sau khi sinh con trai, bác ấy cứ nằm triền miên trên giường, sau đó cũng…” Nước mắt Hoắc Vũ Long đã rơi đầy mặt. Chị gái của ông đường đường là cô cả danh giá của nhà họ Hoắc, từ nhỏ đã được nâng niu và nuông chiều, không ngờ lại vì một tên đàn ông mà… “Chị ơi chị, chị thật sự ngốc quá, vì một tên đàn ông như vậy có đáng không?!” Hoắc Vũ Long không ngừng đập bàn. “Bố nuôi, bố đừng quá đau buồn, người chết không thể sống lại. Sắp đến Tết rồi, lẽ ra con không nên nói với bố những chuyện này”.
Hoắc Vũ Long lau nước mắt trên mặt và xua tay với Giản Ngọc. “Chuyện này không trách con được, con cũng tốn rất nhiều công sức mới điều tra ra được những chuyện này, vất vả cho con rồi, Ngọc Nhi.”
“Bố nuôi khách sáo với con rồi, à bố ơi, con trai và con gái của bác ấy vẫn còn ạ”. Nhắc đến chuyện này, đôi mắt của Hoắc Vũ Long lại sáng lên. Ông không thể tìm lại chị gái mình, nhưng có thể tìm được các con của chị gái thì cũng coi như trút được gánh nặng trong lòng.
“Sau khi chị gái bố qua đời, Tô Khôn đã kết hôn với cô bồ nhí đã sinh đôi một cặp trai gái cho ông ta. “Chắc hẳn cháu trai và cháu gái của bố bị mẹ kế ức hiếp không ít đâu nhỉ?”
“Cháu gái của bố tên là Tô Lam, chính là Tô Lam vừa mới giành được cúp ảnh hậu. Cháu trai của bố tên là Tô Kiêm Mặc, mặc dù sức khỏe luôn không được tốt nhưng năm nay đã lên đại học, học ngành Thiết kế thời trang” Sau khi nghe thấy vậy, rốt cuộc Hoắc Vũ Long cũng được an ủi đôi chút. “Vậy bây giờ hai đứa nó đang ở đâu? Bố muốn đón chúng về! Sau này sẽ không bao giờ để ai khác ức hiếp chúng nữa!” Đó là hai đứa con mà chị gái ông đã dùng cả mạng sống để đổi lấy. Giản Ngọc lại im lặng. Đây chính xác là chỗ nan giải của vấn đề này. Dường như Hoắc Vũ Long nhìn ra được rằng Giản Ngọc có điều khó nói. “Sao vậy Ngọc Nhi?”
“E rằng có chút nan giải ạ” Giản Ngọc nhíu. mày. Nếu chuyện chỉ đơn giản như vậy thì anh ta đã đưa Tô Lam đến đây rồi, nói không chừng năm nay cả nhà họ Hoắc có thể đoàn viên. “Nan giải thế nào? Tên khốn Tô Khôn kia không cho chúng đi? Hay là con của chị gái không muốn nhận bố?”
“Cả hai đều không phải ạ. Bố nuôi, sức khỏe của Kiêm Mặc luôn không được tốt, cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói cậu ấy không thể chịu đựng sự kích thích, e rằng cũng không sống được bao lâu.”
Hoắc Vũ Long đầu tiên là sửng sốt, sau đó là thở dài.
“Đứa trẻ đáng thương”
“Vì vậy còn chưa nói với họ về chuyện này, tuyệt đối không thể kích thích Kiếm Mặc, còn Tô Lam, cô ấy… đã kết hôn rồi.