Tô Lam đỡ trán và thở dài, sao mạch não của con trai mình lại như thế này cơ chứ?
“Con là anh trai, tại sao lại luôn muốn cướp đồ chơi của em mình?”
“Dù sao thì các em cũng không biết chơi, con chơi thay các em ạ! Nếu không thì sẽ rất lãng phí, tiền nhà ta cũng đâu phải là do gió thổi tới ạ.” Tam Tam chớp đôi mắt to tròn đen láy với vẻ tinh nghịch.
“Con đừng nhiều lời nữa, mau ngủ đi! Mẹ đếm đến ba là con phải nhắm mắt lại! Một, hai, ba!”
Tam Tam lập tức nhắm mắt lại, sau đó cậu bé lập tức mở mắt ra và đến gần Tô Lam, hôn một cái lên mặt cô, “Mẹ ngủ ngon ạ.”
Cuối cùng thì cậu nhóc này cũng buồn ngủ, chẳng bao lâu sau đã phát ra tiếng hít thở đều đều.
Tô Lam nhìn hai cậu con trai đang ngủ say, còn cô thì lại không ngủ được, cô sờ lên vùng bụng dưới bằng phẳng của mình, trong này đã có một sinh mạng mới.
Cô cũng thực sự không hiểu, nếu bởi vì nỗi ám ảnh năm đó nên Quan Triều Viễn mới không chấp nhận việc sinh thêm một đứa con, vậy thì cũng không thể trách anh được. Nhưng bây giờ cô đã có thai rồi, anh là bố của đứa bé mà lại muốn cô bỏ đứa con ruột thịt của họ!
Tô Lam gần như thức trắng cả đêm, buổi sáng Tam Tam ồn ào khiến Tô Lam cũng tỉnh dậy theo, cô thay quần áo và vệ sinh cá nhân cho bọn nhỏ, sau đó lại ăn sáng cùng chúng.
Giản Ngọc và Lý Như Kiều cũng ăn sáng cùng họ, bầu không khí trên bàn ăn có chút kỳ quái, Giản Ngọc và Lý Như Kiều nhìn hai người trước đây ăn cơm cũng phải sến súa mà giờ đây thì ai có phần người nấy ăn, chẳng để ý đến nhau.
“Hai người cãi nhau à?” Giản Ngọc đi thẳng vào vấn đề.
“Bác ơi! Hôm qua mẹ cháu ngủ với bọn cháu, mẹ không cần bố nữa!” Tam Tam lập tức hưng phấn la lên.
Quan Triều Viễn trừng mắt nhìn cậu bé, Tam Tam vội vàng cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Một câu nói của Tam Tam khiến Giản Ngọc và Lý Như Kiều biết rằng hai người này thật sự cãi nhau.
Quan Triều Viễn không đợi Giản Ngọc nói gì mà đã rời khỏi chỗ ngồi, dường như anh cố ý trốn tránh điều gì đó.
Tô Lam lập tức ném chiếc thìa trên tay xuống đĩa.
“Tô Lam, rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì vậy? Sao vừa về nhà đã cãi nhau rồi?”
“Em có thai, anh ấy bảo em bỏ đứa bé.” Tô Lam trả lời qua loa.
Giản Ngọc và Lý Như Kiều nhìn nhau, đây được coi là chuyện gì xảy ra vậy?
“Em đừng lo lắng, để anh đi tìm cậu ấy, có thể là cậu ấy uống nhầm thuốc rồi! Gần đây công ty rất bận rộn, não không hoạt động cũng là chuyện bình thường.”
Giản Ngọc an ủi đôi câu rồi cũng đến công ty.
Cả ngày hôm nay Tô Lam đều như mất hồn mất vía, bởi vì đã đồng ý mua quà cho bọn trẻ nên cô dẫn Tiểu Thất đến trung tâm thương mại, cô cũng mua đồ chơi cho cả Tam Tam.
Tập đoàn Dark Reign.
Giản Ngọc đã xử lý xong công việc của mình và chuẩn bị đi tìm Quan Triều Viễn để nói chuyện, anh ta gõ cửa nhưng không có ai trả lời nên dứt khoát đẩy cửa rồi bước vào, vừa vào đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc.
“Cậu đã hút bao nhiêu thuốc vậy! Toàn là mùi thuốc!” Giản Ngọc cũng hút thuốc nhưng không đến mức này.