Tô Lam khẽ gật đầu, “Được, tôi tin anh. Anh cố gắng tìm hiểu thông tin càng tỉ mỉ càng tốt, mặt khác đừng nói cho ai biết.”
“Được, tôi sẽ căn dặn xuống dưới.”
“Đúng rồi, có phải dạo này Sếp Quan rất bận không?”
“Sếp Quan nghỉ một tuần nên thời gian này quả thật rất bận, còn sắp đi công tác nữa.”
“Được, vậy làm phiền anh cố gắng chăm sóc anh ấy, về phương diện ăn uống thì tuyệt đối đừng chậm trễ. Tôi có thời gian rảnh sẽ cố gắng đưa cơm qua.”
Tô Lam không khỏi đau lòng. Vì ra ngoài cùng cô mà Quan Triều Viễn đã phải trả giá gấp bội.
“Mợ chủ yên tâm đi, chỉ cần mợ chủ nhắc nhở Sếp Quan mỗi tối, sếp chắc chắn sẽ nghe lời của mợ thôi.” Doãn Cẩn nói đùa.
“Anh lại lấy tôi ra làm trò cười rồi, thôi anh đi làm việc đi.”
Cuộc sống hình như cũng không có gì đặc biệt. Lúc Tô Lam rảnh rỗi sẽ đích thân nấu cơm trưa đưa qua cho Quan Triều Viễn.
Nhìn tài liệu trên bàn Quan Triều Viễn giảm dần, Tô Lam biết ngày anh đi công tác sắp tới rồi.
Anh chắc chắn phải xử lý hết công việc bên này trước khi đi.
Buổi tối, Quan Triều Viễn bước chân nặng nề trở về, vừa vào phòng ngủ đã lập tức chạy như bay đến trước mặt Tô Lam.
“Tô Lam, ngày mai anh phải đi công tác rồi.”
“Nhanh vậy à?” Mặc dù Tô Lam biết Quan Triều Viễn sắp phải đi công tác nhưng đột nhiên như thế vẫn làm cô giật mình.
“Anh sẽ lên máy bay vào sáng sớm mai. Không phải lúc trước anh đã nói cho em biết anh sẽ đi công tác trong khoảng thời gian này à?”
“Đúng là anh có nói. Nhưng sao anh không nói trước một chút để em còn kịp chuẩn bị hành lý cho anh.”
Tô Lam nhìn đồng hồ, “Thật may là vẫn còn sớm, để em thu xếp cho anh luôn.”
Cô vừa nói vừa xuống giường, kéo vali ra.
“Tô Lam, chuyện này…” Quan Triều Viễn vốn định ngăn Tô Lam nhưng nhìn thấy cô vất vả lại không đành lòng ngăn lại.
“Lần này anh đi công tác mấy ngày?”
“Chắc khoảng một tuần đấy.”
“Em chuẩn bị cho anh bảy cái quần lót, tám cái áo sơ mi…”
Tô Lam vừa lẩm bẩm vừa xếp vào trong vali. Chẳng mấy chốc, vali của Quan Triều Viễn đã bị nhét đầy.
“Được rồi, vậy là được rồi. Anh sang bên kia thiếu gì sẽ mua thêm.”
“Nhỡ anh không mua kịp thì sao? Em thấy mang thêm một ít vẫn tốt hơn.” Tô Lam đếm đồ trong vali, “Chắc cũng đủ rồi. Anh nghĩ xem còn thiếu gì nữa không?”
“Còn có một thứ.”
“Thứ gì vậy? Để em đi lấy luôn!”
Lúc đó Tô Lam đang ngồi xổm, Quan Triều Viễn đi tới trước mặt cô và bế cô lên, đặt lên trên vali.
“Còn có em nữa.”
Tô Lam cười hiểu ý, “Vậy anh mang em theo, bỏ em vào trong vali.”