Lê Duyệt Tư ưu tú và xinh đẹp như vậy, có thể để cho Quan Triều Viễn làm điều này cũng hoàn toàn xứng đáng.
Với tâm trạng khó giải thích này, Tô Lam nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng tay cô vẫn chưa đụng vào tay nắm cửa, cánh cửa kính đã được người ở bên ngoài đẩy ra rồi.
Tô Lam bị giật mình một phen, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Tư Huy với bộ dạng lười biếng nhếch miệng cười với cô.
Hơn nữa anh ta cứ như vậy mà chặn lại, hoàn toàn không có ý tự giác tránh ra.
“Làm phiên nhường đường một chút”
Tô Lam có chút mất kiên nhãn.
Thẩm Tư Huy quay đầu liếc nhìn qua Lê Duyệt Tư, trên mặt không ngại treo lên biểu cảm muốn xem náo nhiệt: “Duyệt Tư, không phải cô nói cô gái nhỏ này là bạn của cô sao? Vừa hay mọi người đều ở đây, hay là bọn tôi cùng xem cô quay quảng cáo đi, thực ra tôi rất tò mò quá trình như thế nào?
Lê Duyệt Tư sửng sốt trong giây lát, theo bản năng liếc nhìn qua bên phía Lê Triều Viễn Cô ta biết, anh không thích chung đụng với người lạ cho lắm.
Nhưng lần này làm cho cô ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cho đến khi cái tên Thẩm Tư Huy kia kéo.
Tô Lam đến rồi ép ngồi xuống, Quan Triều Viễn đều không có mở miệng cự tuyệt.
Chỉ là khuôn mặt anh tuấn kia vẫn lạnh băng như cũ.
Anh không nói lời nào có nghĩ là đã ngầm ưng thuận.
Lê Duyệt Tư mỉm cười “Cũng được, mọi người ngồi xuống trước một lát, tôi đi thay quần áo, chuẩn bị mười phút sau bắt đầu quay”
Na Na thân là trợ lý của Lê Duyệt Tư, nên có phần nào hiểu rõ đối với các mối quan hệ xung quanh cô ta Thẩm Tư Huy, Lê Triều Viễn bọn họ đều là những người quyền cao chức trọng, là những người trẻ tuổi vừa đẹp trai vừa có tài.
Lúc này nhìn thấy Tô Lam đang ngồi cùng với Lê Triều Viễn bọn họ, sắc mặt của Na Na lập tức tối sầm, hận không thể trực tiếp tìm một miếng đậu phụ ném chết cô.
Thẩm Tư Huy cố tình ép Tô Lam đến bên cạnh Quan Triều Viễn: “Anh hai, sắc mặt của anh sao lại tối như vậy?”
Quan Triều Viễn không nói gì, chỉ là ánh mắt thâm trầm quét lên người anh ta.
Rất rõ ràng, hiện tại tâm tình sếp lớn của chúng ta rất không thoải mái.
Thẩm Tư Huy nhún vai một cách ngây thơ và không mở miệng nói gì thêm Nhưng mà lần này Tô Lam khổ rồi Vốn dĩ cô tưởng rằng mình có thể chạy trốn được.
Nhưng hiện tại Trầm Tư Thành và Quan Triều Viễn một người bên trái một người bên phải đã chặn kín lại tất cả đường ra ngoài của cô, Đặc biệt là bên phải, thỉnh thoảng truyền đến một luồng khí bị đè nén rất thấp, quả thực đã làm cho nửa người cô gần như đông cứng rồi Đầu cô không ngừng xoay vòng.
Cô tự hỏi bản thân có nên tìm cái cớ gì để giải thích với anh một chút về cuộc gặp mặt của cô và Nhan Thế Khải hay không.
Nhưng lúc này Lê Duyệt Tư đã thay quần áo xong và đang tự tin bước đến Tô Lam đột nhiên lại nghĩ có lẽ người ta vốn chẳng hề quan tâm đến chuyện này thì sao?
Chẳng phải có một câu nói là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi sao?
Nghĩ thông được điểm này, Tô Lam chỉ đơn giản là cúi đầu rồi nhàn nhã uống cà phê.