Tô Nhược Vân tức sắp phát điên, nhưng cũng chỉ có thể làm như thế.
Lần này đành ngậm bồ hòn làm ngọt, ai bảo cô ta gửi gắm hi vọng vào tập đoàn Dark Reign?
Ánh mắt Tô Nhược Vân dừng lại ở tin tức trên màn hình điện thoại.
Đây là tin tức liên quan tới chủ tịch tập đoàn Dark Reign Quan Triều Viễn, phía trên có ảnh của anh.
Tô Nhược Vân lờ mờ cảm thấy người đàn ông này rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó.
“Quan Triều Viễn đẹp trai thật đấy!” Hoàng Xán không nhịn được cảm thán, sau đó liếc Tô Nhược Vân một cái, vội vàng che miệng lại.
“Hoàng Xán, cô nghĩ kỹ lại xem, chúng ta gặp người đàn ông này ở đâu rồi phải không? Sao tôi thấy anh ta quen thế nhỉ?”
“Em chỉ thấy anh ta rất đẹp trai thôi, ai đẹp trai em cũng thấy quen hết!”
“Cô nghĩ kỹ lại xem!”
Hoàng Xán thực sự không nghĩ ra được.
Trong lòng Tô Nhược Vân căng thẳng, cô ta chợt nghĩ đến điều gì đó.
“Vì sao tiết mục áp chót của Quan Triều Viễn và Tô Lam không được đưa tin?”
Kim Vi nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: “Có thể là vì người có thân phận như Quan Triều Viễn không muốn phát sinh tin đồn với ngôi sao, cũng ghét bị phóng viên viết linh tinh, cho nên không cho phép đưa tin.”
Tô Nhược Vân thấy Kim Vi phân tích cũng có lý, có lẽ là cô ta suy nghĩ nhiều.
Cô ta bỗng cảm giác người đàn ông này rất giống gã trai bao đã từng ở cùng Tô Lam.
Nhưng cô ta nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ này, mặc dù cô ta đã quên mất dáng vẻ của gã trai bao đó, nhưng cô ta nhớ rõ gã trai bao đó là con lai, có đôi mắt màu xanh lam, mà mắt Quan Triều Viễn màu đen.
Sau buổi họp thường niên của tập đoàn Dark Reign, các tiểu hoa của Quốc tế Tinh Hoàng thu về một lượng fan lớn, mọi người bắt đầu chú ý tới bộ “Trinh Hậu truyện” mà Tô Lam sắp remake.
Đã bắt đầu có phóng viên đến phỏng vấn và quan sát.
Từ Tinh Như báo cáo với Tô Lam tình hình mới nhất của công ty.
“Chị Tinh Như, thật ra chị không cần cách một thời gian lại tới báo cáo với em một lần đâu, bây giờ chị là chủ tịch công ty, chị tự quyết định mọi chuyện là được, em là cấp dưới của chị chứ không phải cấp trên của chị.”
Tô Lam vẫn vô cùng tin tưởng Từ Tinh Như.
“Có lẽ tôi là một người thiếu cảm giác an toàn, nếu không bàn những chuyện này với cô thì sẽ không cảm thấy yên tâm.”
Từ Tinh Như cười bất đắc dĩ, nếu không báo cáo với bà chủ thì trong lòng không yên tâm cho lắm.
“Đúng rồi Tô Lam, lần này chơi Tô Nhược Vân một vố là ý của cô sao?”
“Người có thủ đoạn khiến người ta như người câm ăn hoàng liên, đắng mà không thể nói ra ngoài Sếp Quan của chúng ta thì còn ai vào đây nữa, chuyện này anh ấy còn chẳng bàn bạc với em.”
“Nhưng cách này hay thật đấy, Tô Nhược Vân bị chơi một vố đau còn phải mỉm cười đối mặt với phóng viên, duy trì tố chất nghề nghiệp, đúng là làm khó cho cô ta rồi.”
Tô Lam dĩ nhiên cũng xem tin tức, cũng biết chuyện của Tô Nhược Vân.
“Tô Lam, dạo này cô cũng phải cẩn thận một chút, Tô Nhược Vân chắc chắn sẽ trút giận lên đầu cô, chưa biết chừng lại bắt đầu ủ mưu gì đó.”
“Em vẫn đề phòng cô ta mà.” Tô Lam cười nhạt, trong mắt thoáng qua vẻ lo âu.