Quan Triều Viễn chỉ nói một cách thờ ơ: “Đã biết vợ của tôi sẽ hiểu lầm, sẽ không vui mà cô còn đưa quần áo cho tôi, đây là định khiến tôi trở về tiếp tục làm cho cô ấy không vui sao?”
vietwriter.vn
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Bảo Lan lập tức tái mét, thậm chí cả người cô ta cũng không khỏi run lên.
Quan Triều Viễn quay người, nói với thư ký ở cửa văn phòng một cách thờ ơ: “Lần sau người nào đặt thứ gì vào trong đó, cô liền vào dọn dẹp rồi đến phòng tài chính nhận lương đi.”
Thư ký Vương sợ hãi nhanh chóng đứng lên: “Xin, xin lỗi Chủ tịch, lần sau tôi không dám tái phạm nữa”
Quan Triều Viễn vẻ mặt u ám, tức giận đi về phía thang máy VIP.
Nguyễn Bảo Lan toàn thân run rẩy, đôi mắt ngấn lệ.
vietwriter.vn
Cô ta gắng gượng không để nước mắt rơi xuống.
Thẩm Tư Huy nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, không khỏi cảm thấy có chút thương hại.
Anh ta bước tới, đưa ra một tờ khăn giấy: “Đừng khóc nữa, hôm nay coi như là cô xui xẻo, anh ấy vừa mới cãi nhau với vợ, tâm tình không tốt lắm”
Nguyễn Bảo Lan không trả lời, chỉ là cố chấp cắn môi đứng yên tại chỗ.
Thẩm Tư Huy đang định quay người rời đi, Nguyễn Bảo Lan đột nhiên nói: “Anh Quan, anh ấy thật sự kết hôn rồi sao?”
Thẩm Tư Huy hơi dừng lại, anh ta cười nhạt: “Cô gái nhỏ, có một số việc, có thể gặp nhưng không thể muốn được. Anh ấy từ chối cô như vậy, là vì tốt cho cô mà thôi.”
Nguyễn Bảo Lan hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô ta đang định quay người rời đi thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một tấm danh thiếp.
“Tôi tên là Thẩm Tư Huy, chúng †a hãy kết bạn đi”
Khoảng sáu, bảy giờ tối.
Tô Lam đi chân trần, ngồi ôm gối trên chiếc ghế đan ngoài ban công, ngây người nhìn chằm chằm.
“Mẹ, mẹ vẫn chưa đọc xong câu chuyện úa Bạch Tuyết, sao mẹ lại bắt đầu Tô Mỹ Chỉ chỉ cau mày, không vui bước tới.
Tô Duy Hưng ngồi xuống một bên: “Tô Mỹ Chỉ, em thật là ngu ngốc. Tô Lam rõ ràng đã cãi nhau với cha, em không có việc gì thì ra kia đi”
“Cãi nhau? Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với cha được không? Cha tốt như vậy, sao mẹ lại cãi nhau với cha?”
Bị lời nói con trai chọc vào tim, gương mặt của Tô Lam càng trở nên khó coi. Cô ôm con gái một cách đáng thương: “Lần này không phải mẹ cãi nhau với cha, mà là mẹ đơn phương giận cha”
Tô Duy Hưng chỉ lạnh nhạt chế giễu ở bên cạnh: “Lần này? Tô Lam, lẽ nào số lần mẹ chọc giận cha còn ít sao? Con đều đã quen rồit”
“Tô Duy Hưng con có còn là con trai mẹ nữa hay không vậy?”
“Con vốn muốn nghĩ là không phải, nhưng hoàn cảnh không cho phép.”
“Thằng nhóc thối này!”
Tô Lam suýt bị con trai làm cho tức hộc máu.
Lúc này Tô Mỹ Chỉ mới đi tới, đưa tay chạm vào mặt cô.
Tô Lam đang định thở dài, khi nghĩ vẫn là con gái dễ thương, thì khuôn mặt cô đột nhiên đau đớn.