“Cậu Tư, nếu tôi là anh, bây giờ tôi sẽ lập tức quay về. Để lại một cô gái đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, thật sự không phải là tác phong của một quý ông.”
“Dù sao cũng đã đụng phải truyền thông, dù sao cũng phải chiếu cố một đầu không phải sao?
Bây giờ anh chạy đến đây, không sợ ầm ï đến cuối cùng mất cả hai đầu sao?”
Tư Vũ Chiến tức khi khi nhìn thấy gương mặt thờ ơ của cô ta.
Lần nào cô ta cũng vậy, chưa bao giờ ghen, giống như chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến cô ta.
Cô ta muốn mình đi chiếu cố Bạch Tuyết ở đầu kia, nếu không để ý một đầu kia thì sẽ mất cả hai đầu.
Tư Vũ Chiến lạnh mặt “Mộ Mẫn Loan, kiên nhẫn của con người có hạn! Em không cần lần nào cũng bày ra bộ dáng không xứng với em, năm năm, suốt năm năm, ngay cả nhìn thẳng vào anh em cũng chưa từng!”
‘Vẻ mặt Mộ Mãn Loan xa cách lạnh lùng: “Tôi từ đầu tới cuối sẽ không có chuyện tôi thích anh, không phải anh đã sớm biết rồi sao?”
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng đến tuyệt tình: “Thế nào? Phỉ báng Tô Duy Nam, sau đó lấy người phụ nữ của anh ấy về bên anh, có phải không sảng khoái như anh tưởng đúng không?”
Sắc mặt Tư Vũ Chiến xanh mét: “Rốt cuộc em có ý gì?”
Anh †a cứ nghĩ chỉ cần bản thân không ngừng đối xử tốt với cô ta thì một người nào đó có thể hâm nóng được tảng đá ấy.
Nhưng mọi chuyện vốn dĩ không phải vậy.
Mộ Mẫn Loan lạnh nhạt mở miệng, đáy mắt tràn đầy sự châm chọc: “Sao nào, nhìn thấy được nhưng không chiếm được, loại cảm giác này dễ chịu chứ?”
Từ sau khi Tô Duy Nam xảy ra chuyện, Mộ Mẫn Loan như thay đổi thành một người khác.
Từ một cô gái đơn thuần, cả thế giới đều chỉ có Tô Duy Nam, đã trở thành một người phụ nữ cưc kỳ thông minh. tân lực che đây sư sắc sảo và thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại là một người phụ nữ im hơi lặng tiếng.
Ngay cả Tư Vũ Chiến cũng bị Mộ Mẫn Loan lừa dối. Anh ta luôn cho rằng cô ta cam tâm tình nguyện đi theo mình, chỉ là trong lòng vẫn không thể quên được người đàn ông kia.
Tư Vũ Chiến lao tới trước mặt Mộ Mắn Loan với vẻ mặt dữ tợn. Anh ta nắm chặt lấy hai vai của cô ta rồi lay mạnh, gào lên: “Mộ Mẫn Loan, chẳng lẽ trái tim của cô làm bằng đá hay sao? Cô lợi dụng việc tôi đối xử tốt với cô để dẫn vặt tôi, lợi dụng quan hệ của tôi để leo lên vị trí ngày hôm nay, chắc chản cô không phải là Mộ Mẫn Loan của trước kia!”
Mộ Mẫn Loan vốn dĩ đang bị chấn động não, bây giờ bị anh ta lắc mạnh thế này, cô ta chỉ cảm thấy đau đầu kinh khủng.
Thế nhưng trên mặt cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười mỉa mai khinh miệt như cũ: “Anh có biết không? Mộ Mãn Loan của trước kia đã chết ngay khi Tô Duy Nam gặp chuyện không may rồ Anh có biết tôi yêu anh ấy nhiều như thế nào không? Anh có biết lúc trước tôi đã phải mất bao nhiêu công sức để tiếp cận anh ấy không? Anh có biết những lúc ở bên cạnh anh ấy, tôi đã phải cẩn thận từng li từng tí như thế nào không?
Tất cả là tại anh! Anh đã hủy hoại tất cả mọi thứ của tôi! Anh đã cướp đi mọi thứ của tôi! Tôi hận anh, tôi muốn anh phải chết!”
Chương 2997
Tư Vũ Chiến bị sốc bởi những lời nói này, hoảng sợ tới mức lùi về sau mấy bước: “Lúc trước Tô Duy Nam đã làm gì để chiếm được cô, cô không nhớ sao? Anh ta cầm tù cô, xua đuổi tất cả những người khác giới xuất hiện xung quanh cô, đe dọa cô, dụ dỗ cô, làm ra đủ loại hành động ghê †ớm gần như không hề quan tâm đến vấn đề đạo đức. Một người đáng sợ như thế, chẳng lẽ cô.
không cảm thấy buồn nôn sao?”
Tư Vũ Chiến hoàn toàn không cần dùng đến những phương pháp thấp kém như vậy, anh ta hành động tùy theo thời cơ.
Thế nhưng trước khi anh ta tìm được cơ hội, Mộ Mẫn Loan đã tặng trái tim của mình cho Tô Duy Nam.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc một cô gái trong sáng và tốt bụng như Mộ Mẫn Loan lại thích một người đàn ông độc ác và tàn nhẫn như Tô Duy Nam.
Mộ Mẫn Loan bật cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, giống như vừa mới nghe được một câu chuyện hài: “Cậu Tư, hình như anh hiểu nhầm cái gì rồi đấy Người bất chấp mọi thủ đoạn không phải là Tô Duy Nam, mà là tôi!”
“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã nghĩ ra đủ loại kế hoạch để được đến gần anh ấy.”
“Anh có thể tưởng tượng được không? Để có thể khiến cho cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi không quá đột ngột, tôi đã phải bỏ ra một năm ròng rã để chuẩn bị”
Tư Vũ Chiến hoàn toàn bị sốc.
Mộ Mẫn Loan hiện giờ đang đứng ở trước mặt anh ta cứ như một người xa lạ, anh ta không còn nhận ra Mộ Mẫn Loan nữa rồi!
Mộ Mẫn Loan ngẩng đầu lên, giọng nói khi mở miệng vừa dứt khoát vừa lạnh lùng: “Kiếp này, kiếp sau và cả kiếp sau sau nữa…
Trong lòng tôi vĩnh viễn chỉ có một người đàn ông là Tô Duy Nam.
Thế nhưng anh lại lừa dối tôi, không chỉ hại tôi mà còn hủy hoại luôn cả anh ấy! Anh đã hủy hoại hạnh phúc của cuộc đời tôi, thậm chí còn…
Mộ Mẫn Loan nói tới đây thì dừng. Trong lúc vô ý thức, cô ta vươn tay khẽ nắm lấy phần vải áo trên bụng mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện những ký ức cực kỳ đáng sợ.
Các khớp ngón tay của cô ta trở nên trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
“Vậy nên, anh bỏ cái tình yêu giả dối của anh đi! Từ nay về sau cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Bởi vì chỉ cần nhìn thấy mặt anh là tôi sẽ cảm thấy ghê tởm đến mức muốn ói rồi”
Nói xong lời này, Mộ Mẫn Loan loạng choạng đứng lên khỏi chiếc xe lăn Cô ta di chuyển từng bước nhỏ về phía xe hơi ‘Sau khi nhìn thấy cảnh này, Bối Bối vội vàng chạy tới giúp Mộ Mẫn Loan đẩy xe lăn của cô ta, sau đó đỡ cô ta lên xe.
Mãi cho đến khi ngồi lên xe bảo mẫu, tâm trạng của Mộ Mắn Loan vẫn không thể ổn định được như những lúc bình thường.
Tay phải của cô ta cứ luôn nằm chặt phần vải áo trên bụng.
Hô hấp trở nên hỗn loạn, sắc mặt cũng trắng bệch, không còn một chút máu, trên đầu đổ đầy mồ hôi “Chị Mắn Loan, chị không sao chứ?”
Thấy tình trạng của Mộ Mẫn Loan không được ốn lắm, Bối Bối thật sự rất lo lắng.
Dường như Mộ Mẫn Loan vừa lấy lại được tỉnh thần, lắc đầu “Tôi không sao, chúng ta mau về bệnh viện thôi”
“Vâng ạ”
Nửa tiếng đồng hồ sau, khi bước ra từ trong thang máy, Mộ Mẫn Loan đứng từ xa cũng có thể thấy trong phòng bệnh của mình không bật đèn.
Tại sao lại không bật đèn?
Chương 2998
Trái tim chợt chùng xuống, cô ta chạy thẳng đến phòng bệnh bảng tốc độ nhanh nhất.
“Rầm’ một tiếng, cánh cửa phòng bệnh gần như bị cô ta đạp gấy.
Trong phòng bệnh tối đen như mực không có một bóng người, vắng vẻ trống rỗng Anh ấy đi rồi Anh ấy lại đi rồi!
Mộ Mẫn Loan ngã ngồi xuống mặt đất, bụm mặt khóc không thành tiếng.
“Chị Mẫn Loan, chị không sao chứ?”
Bối Bối cho rằng Mộ Mẫn Loan đang đau lòng vì chuyện vừa nấy cãi nhau với Tư Vũ Chiến, lập tức cảm thấy vô cùng bối rối Mộ Mẫn Loan không để ý đến Bối Bối, cứ bụm mặt khóc rống lên.
Không biết đã khóc bao lâu, bóng đèn phía sau lưng cô ta đột nhiên phát sáng.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa phòng bệnh: “Vứt bỏ vị hôn phu vượt quá giới hạn của mình, cô Mộ cảm thấy đau lòng đến vậy sao?”
Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy dường như có một tia sét xuất hiện trong đầu cô ta, sau đó đột nhiên nổ tung.
Cô ta ngơ ngác quay đầu, nhìn người đàn ông đứng ở cửa bằng đôi mắt đẫm lệ, nước mắt khiến hình ảnh của anh ta trở nên mông lung Thậm chí cô ta còn dùng mu bàn tay quệt ngang một cái, lau nước mắt trên mặt mình ‘Sau khi nhìn rố gương mặt của người đàn ông, cô ta loạng choạng đứng dậy, nhào cả người vào trong lồng ngực của anh ta.
Cô ta ôm chặt eo của người đàn ông bảng cả hai tay, khóc rống lên Âu Dương Hải cứ biếng nhác đứng im, mặc cho Mộ Mẫn Loan gục đầu vào trong ngực của mình òa khóc như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, như thể muốn trút hết tất cả cảm xúc kìm nén trong lòng suốt mấy năm qua ra ngoài, cuối cùng tiếng khóc của cô ta cũng dần dần thấp xuống “Cô Mộ không khóc nữa à?”
Mộ Mẫn Loan sững sờ trong giây lát.
Cô ta đột nhiên nhớ tới một câu nói mà Tô.
Duy Nam đã từng nói với mình cách đây rất lâu: “Tôi sẽ không bao giờ khiến người phụ nữ của mình phải rơi nước mắt”
Mộ Mãn Loan nghẹn ngào một hồi, sau đó cô †a nhanh chóng lau sạch nước mắt, lúc nói chuyện, giọng nói vẫn còn mang chút âm mũi: “Tôi còn tưởng rằng anh đi rồi”
‘Vừa nói đến chữ “đi” này, Mộ Mắn Loan lại cảm thấy mũi mình cay cay, nước mắt suýt chút nữa lại rơi xuống.
Âu Dương Hải vẫy vấy tệp tài liệu trong tay, sau đó xoay người, ngồi xuống ghế sô pha bên kia: “Hóa ra làm vệ sĩ cho cô Mộ là phải ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi suốt hai mươi tư giờ không được phép rời đi sao?”
Mộ Mãn Loan vội vàng bước tới chỗ ghế sô pha, cô ta thận trọng đứng trước mặt anh ta: “Tôi… Tôi không phải có ý đấy, anh muốn đi bất cứ nơi nào cũng được, nhưng mà… Có thể nói cho tôi biết trước được không?”
Âu Dương Hải ngả người lên ghế, nheo mắt nhìn cô ta, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa: “Đây có phải là yêu cầu của cô Mộ dành cho tôi với tư cách là một “bà chủ” không?”
“Có thể chứ?”
“Đương nhiên, cô là người đã thuê tôi, cho dù cô muốn cơ thể của tôi, tôi cũng sẽ không chút do dự dâng lên tặng cô: Sắc mặt của Mộ Mắn Loan bổng trở nên trắng nhợt.
Cơ thể sao?
Cô ta đột nhiên nghĩ đến việc vô cùng có khả năng trước kia Âu Dương Hải cũng từng có thái độ như thế này khi làm vệ sĩ cho con gái nhà công tước. Nghĩ vậy, cô ta đột nhiên cảm thấy ngực mình đau nhức.
Chương 2999
Âu Dương Hải liếc mắt nhìn đồng hồ, đặt tệp tài liệu có thông tin về cuộc kiểm tra sức khỏe của Mộ Mẫn Loan trong tay xuống, đứng lên “Tám giờ tối rồi, đã đến giờ tan làm của tôi. Ngày mai gặp lại nhé, công chúa nhỏ.”
Nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, Mộ Mẫn Loan chỉ muốn lao lên rồi ôm lấy anh ta thật chặt.
Thế nhưng cô ta cố gảng chịu đựng không làm vậy.
Anh ấy nói ngày mai gặp lại Có nghĩa là anh ấy sẽ tới gặp mình vào ngày mai, anh ấy chưa bao giờ lừa gạt mình.
Khi Quan Triều Viễn xuất hiện trước căn phòng số 1802 ở khách sạn Vọng Nguyệt, hầu hết các phóng viên tụ tập ở cửa khách sạn đều đã rời đi để đuổi theo Bạch Tuy.
Chỉ còn sót lại bốn năm người ngồi chờ ở cửa.
‘Vừa nhìn thấy có người xuất hiện trước cửa phòng số 1802, máy ảnh trong tay đám người kia đã tức tốc chuẩn bị sẵn sàng.
Bất kế là ai, chỉ cần ra vào căn phòng số 1802 thì sẽ đều là đối tượng tình nghi.
“Tách, tách, tách”
“Tách, tách, tách”
Sau khi đám phóng viên thay nhau nhấn nút chụp ảnh lia lịa, bọn họ đột nhiên cảm thấy trước mắt bọn họ tối sầm lại.
Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu lên mới phát hiện hóa ra là có bốn năm người đàn ông với thân hình cao lớn, toàn thân tỏa ra thái độ thù địch đang đứng ở trước mặt bọn họ, che khuất toàn bộ ánh sáng.
Mấy người đàn ông đó đứng sát cạnh nhau †ạo thành một bức tường, từ tầm mắt trên cao nhìn hắm häm xuống đám phóng viên yếu như mấy con gà con ở trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng Các phóng viên đều giật mình kêu lên, vội vàng giấu thiết bị chụp ảnh ra sau lưng: “Mấy người… Mấy người muốn làm gì?”
Lời nói còn chưa dứt, những phóng viên còn lại đã bị lôi ra ngoài “Lạch cạch!”
Canh cửa căn phòng được mở ra, âm thanh lanh lảnh kia giống như đang đập lên trên trái tim Tô Lam bị giật mình, đứng lên như một phản xạ có điều kiện.
Cô vừa quay đầu lại thì đã thấy khuôn mặt âm dường như có thể vắt ra nước của Quan Triều Viễn.
Đôi mắt anh đỏ màu máu, như thể muốn ăn thịt người.
Anh bước một vài bước vào phòng, ánh mắt đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới một vòng.
Phát hiện tuy rằng sắc mặt có chút xanh xao nhưng trên người không có vết thương nào, vẫn hoàn hảo như cũ.
Tô Lam không nói chuyện, chỉ nhào đầu vào trong ngực của anh, ôm anh thật chặt: “Em không sao, em không sao.”
Cô biết bây giờ Quan Triều Viễn đang vô cùng tức giận.
Cô đã biết ngay từ bước chân vào phòng đầu tiên của anh.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Khúc.
Thương Ly ngồi ở một bên cũng cau mày đứng dậy.
Quan Triều Viễn vươn tay ôm lấy Tô Lam, không ngừng an ủi cô, thế nhưng cặp mắt rực lửa hiện rõ cơn giận dữ kia lại rơi thẳng lên người Khúc Thương Ly.
Quần áo của anh ấy còn nguyên vẹn, biểu cảm trên mặt cực kỳ bình tĩnh.
Chỉ cần nhìn thoáng qua những đặc điểm như vậy, Quan Triều Viễn cũng có thể đoán được rằng anh ấy chưa hề động đến Tô Lam.
Chương 3000
Một góc nào đó trong lòng đột nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, Quan Triều Viễn bế Tô Lam bị dọa sợ đến mức thân thể trở nên mềm nhũn “Không sao rồi”
Giọng nói dịu dàng của anh từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Tô Lam không nói chuyện, để mặc cho anh ôm, hai tay ôm chặt vòng eo của anh.
Ánh mắt lạnh như băng của Quan Triều Viễn nhìn về phía Khúc Thương Ly: “Tốt nhất là anh nên ở đây đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa rồi hãy đi”
Nhìn thấy Tô Lam bị ôm đi, Khúc Thương Ly nhướng mày: ‘Anh Quan”
Bước chân của Quan Triều Viễn hơi dừng lại, nhưng không quay đầu.
Khúc Thương Ly vừa mới giơ tay lên, lại buông thõng xuống: “Không có gì đâu.”
Thật ra vốn dĩ vừa rồi anh ấy muốn nói với Quan Triều Viễn rằng có khả năng bọn họ đã bị chụp ảnh khỏa thân Thế nhưng lời nói này vừa mới đến khóe miệng, anh ấy lại phát hiện ra biểu cảm của Tô Lam có gì đó không ổn, dường như không muốn để Quan Triều Viễn biết chuyện đó, thế là anh ấy đành phải nuốt câu nói kế tiếp xuống.
Sự u ám lóe lên trong ánh mắt sắc bén như chim ưng của Quan Triều Viễn, anh ôm Tô Lam, tiếp tục rời đi.
Khuôn mặt của Khúc Thương Ly trở nên lạnh lùng, lại một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha.
Anh ấy thường xuyên ru rú trong nhà, nhưng điều này không có nghĩa là anh ấy không có năng lực nào hết, chẳng qua là không thích những chuyện lục đục với nhau trong giới giải trí mà thôi Nhưng hiện tại đã có người sử dụng những trò không đứng đản lên người anh ấy, điều này đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh ấy.
Vậy thì đừng trách anh ấy không khách khí!
Khúc Thương Ly lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Điện thoại được kết nối ngay sau một hồi chuông ngắn ngủi: “Hi, Simon, cuối cùng cậu cũng nhớ tới việc gọi điện thoại cho tôi. Bạn cũ của tôi, đã lâu không gặp”
Trong con ngươi tĩnh mịch của Khúc Thương Ly hiện lên sự u tối: “I need your help”“
“Okay!”
Bên trong chiếc xe Bentley màu đen, vẻ mặt của Tô Lam có hơi đờ đắn.
Xe chạy được một đoạn, cô đột nhiên lấy lại tinh thần: “Thúy Vân, còn Thúy Vân… Điện thoại di động của cậu ấy cũng tắt máy”
Quan Triều Viễn vừa lái xe vừa an ủi cô: Lục Mặc Thâm đã đi tìm cô ấy rồi”
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, có chút do dự mở miệng: “Anh biết là ai đã làm ra chuyện này không?”
Ánh mắt của Quan Triều Viễn nhàn nhạt quét qua khuôn mặt vô cùng lo lắng của cô, đột nhiên nhíu mày: “Em đoán được rồi sao?”
Quả nhiên là cô ta!
Hai tay của Tô Lam không ngừng chà xát lên người vì lo lắng.
Nếu như quả thật là Lê Duyệt Tư, vậy thì khả năng cô bị chụp ảnh khỏa thân là cực kỳ cao.
Làm sao bây giờ?
Tô Lam bắt đầu trở nên bồn chồn không yên. Cô đang định trở về thủ đô cùng với Quan Triều Viễn, không ngờ trong lúc mấu chốt như này bị người khác chụp được ảnh khỏa thân.
Nếu như thứ đó xuất hiện ở trong nhà họ Quan…
Cho dù cô thật sự chưa làm gì cũng không thể chối cãi.
Chương 3001
Đừng lo, Cô không muốn như vậy.
Quan Triều Viễn phản ứng rất nhanh, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được tâm trạng của cô đang không ổn.
Tô Lam lo lắng nhìn chäm chẵm vào những ngón tay của mình, chăm chú đến mức chẳng nhận ra rằng Quan Triều Viễn đã dừng xe ở ven đường, Bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng véo cảm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt của mình: “Có phải em đang giấu diếm anh chuyện gì không?”
Tô Lam có chút đờ đắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trở nên tái mét “Em… Em cảm thấy có khả năng em đã bị chụp hình…
“Ừm?
Ánh mắt của Quan Triều Viễn lạnh lùng, chờ cô tiếp tục giải thích.
Đáy mắt của Tô Lam hiện lên sự hoảng hốt: “Em… Lúc em tỉnh lại, em và Khúc Thương Ly… Hai người chúng em đều không mặc quần áo…
Khuôn mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn đột nhiên khó coi đến cực điểm, gân xanh trên trán nảy lên: “Em nói cái gì?”
Tô Lam cần môi, hốc mắt của cô đỏ hoe, không biết mình nên nói gì nữa.
Là tại cô quá đần, cho nên mới bị người ta lừa đến khách sạn Vọng Nguyệt mà không hề hay biết.
Nếu như cô không bị lừa, mọi chuyện đã không tiến đến nước này.
Chiếc xe nhanh chóng lăn trên đường.
Trên mu bàn tay đang cầm vô lăng của Quan Triều Viễn nổi lên những đường gân xanh.
Chiếc xe màu đen lao nhanh trong dòng xe cộ.
Tô Lam bị dáng vẻ hung tàn này của anh dọa sợ, khuôn mặt của cô tái nhợt hẳn đi vì lo lắng.
Mười mấy phút sau, xe vững vàng dừng trước cửa biệt thự trên núi Ngự Cảnh.
Ngay khi Tô Lam cho rằng Quan Triều Viễn đang tức giận tới nỗi muốn nổi điên, bổng nhìn thấy anh đột nhiên xoay người, ấn tay ở sau gáy của cô, để lại một nụ hôn lên trán cô “Ngoan, em không cần nghĩ gì hết, mau đi lên nghỉ ngơi”
Tô Lam ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy có chút bối rối, vội vàng cầm lấy tay của anh: “Thế nhưng em…”
“Nghe lời anh, được không?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Giọng nói của người đàn ông trở nên trầm thấp, cực kỳ có từ tính.
Nhưng chỉ có Tô Lam đứng ở bên cạnh anh mới biết được anh đang phải nỗ lực như thế nào để kìm nén cơn tức giận sắp bùng nổ ở trong lòng Tô Lam không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Cô chậm rãi đi vào biệt thự. Sau khi đưa cô vào phòng, khuôn mặt của Quan Triều Viễn lập tức trở nên u ám.
Lê Duyệt Tư..
Giỏi lắm, ngay cả phụ nữ của mình mà cũng dám động vào, cứ chờ đấy!
Trong khi Tô Lam bị lừa đến khách sạn Vọng Nguyệt thì ở phía bên kia, Lâm Thúy Vân cũng đang bị một nhóm người túm lên chiếc xe thương vụmàu đen.
‘Vốn dĩ Lâm Thúy Vân còn cho rằng những kẻ xấu xa này đã lên kế hoạch để bắt cóc cô nhưng mà không ngờ bọn họ lại mang cô đến đồn cảnh sát tới. Nhưng đồn cảnh sát này lại là một đồn cảnh sát ở ngoại ô cách trung tâm thành phốcực kỳ xa.