Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2264


Dù sao, hai đứa con trai và anh không có quan hệ máu mủ.


Như vậy Quan Triều Viễn lại làm cho nội tâm Tô Lam dao động.



Quả thật…


Anh tuy xấu xa, nhưng cũng trọng tình trọng nghĩa.


Nếu người phụ nữ nào có được tình yêu của anh, chỉ sợ thế giới này cô ấy là người may mản có một không hai?


“Phải cảm ơn tôi đấy, giữ chút sức lực đi”


“Sức lực?”




“Một lần không có nhớ gì nữa, thật sự là đáng tiếc. Bác sĩ Tô có thể cố gắng làm, để cho tôi hoàn toàn nhớ lại.”


“Lưu manh…”


Tên lưu manh này.


Vừa mới cảm thấy anh rất tốt Quả nhiên là không thể đổi được cái tính xấu xa được mà.


Tuy Tô Lam không nặng, nhưng dù sao cũng là cống một người.


Chậm chạp đi nên hai người bị lạc khỏi đội ngũ tìm kiếm.


Cũng may trên tay Quan Triều Viễn có cầm bộ đàm, có thể liên lạc với đội ngũ tìm kiếm.


“Quan Triều Viễn, chúng tôi vừa phát hiện ra rằng chiếc iPad của Duy Hưng có gắn một thiết bị theo dõi bên trong. Nhưng không thể tìm thấy được dấu vết, chúng tôi nghi ngờ đồ vật này vẫn còn trên người cháu bé. Chứng tỏ cháu bé vẫn đang ở trên ngọn núi này, chúng tôi đang phong tỏa đường đi”


Vừa nghe thấy tin tức của bên kia truyền đến, ánh mắt Tô Lam sáng lên.


Quan Triều Viễn cười một cái: “Không nghĩ rằng cô ngu dốt như vậy mà lại sinh ra một đứa bé thông minh đến như thế”


“Anh có thể khen Duy Hưng thông minh, nhưng có thể đừng đá xéo tôi được không?”


Biết được có thể sẽ tìm được Duy Hưng, Tô Lam cũng bỏ được tảng đá trong lòng xuống.


Cô thấy đường núi ở đây cũng tốt, lập tức giãy giụa muốn xuống.


Quan Triều Viễn cười nói: “Cô ở chỗ này chờ tôi một chút.”


Tô Lam đưa mắt nhìn xung quanh, tối om.


Trong lòng quýnh lên, cô vội vàng ôm lấy tay anh: “Quan Triều Viễn, anh đi đâu vậy? Tôi với anh cùng đi”


Quan Triều Viễn lấy đèn pin soi đến đoạn suối cạnh vách đá: “Cô xác định muốn đi cùng tôi sao?”


Anh muốn đi tìm chút nước uống.


Vừa mới xuống máy bay, bản thân lại đi đường xa như vậy, khẳng định là rất mệt và khát.


“Tôi, tôi ở đây chờ anh”


Tô Lam ngượng ngùng nói.


Quan Triều Viễn đi rồi, bóng dáng càng ngày càng nhỏ.


Tô Lam nhìn bốn phía tối om, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong Thời gian trôi qua từng giây, giống như đã rất lâu rồi Sao Quan Triều Viễn vẫn chưa trở về?


Cô rất sợ.


“Quan Triều Viễn, anh có ổn không?” Tô Lam to giọng gọi, đi đến chỗ Quan Triều Viễn vừa đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK