Sau đó, Lê Chí Sơn đã thực hiện một hành động khiến mọi người ngạc nhiên, anh ta thực sự bước đến gần những người phục vụ và véo cổ tay phải của họ một cái.
Vào lúc này, một giọng nói cực kỳ rổ ràng vang lên từ phòng khách ở phía bên kia của phòng đựng thức ăn: “Các cô gái, quần áo đã thay chưa? Nếu đã thay xong, hãy đi cùng tôi ngay lập tức Đừng làm lỡ buổi biểu diễn!”
Người trưởng nhóm vừa dứt lời, giọng nói của các cô gái lập tức vang lên rõ ràng: “Sẵn sàng!”
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong thì nhanh chóng ra ngoài, đừng làm chậm trễ thời gian!”
Ngay khi giọng nói của người trưởng nhóm vừa dừng lại, những người phục vụ trong phòng đựng thức ăn quay đầu lại và nhìn sang.
Chỉ thấy một nhóm các cô gái trang điểm đậm và mặc váy lông vũ màu đen bước ra trên đôi giày cao gót: Bởi vì khiêu vũ, mỗi người đều có dáng người rất tao nhã, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra trong không trung, khiến người phục vụ ngẩn người.
Người trưởng nhóm đi phía trước nhìn thấy Lê Chí Sơn liền nhướng mắt, vội vàng bước tới, lễ phép chào hỏi: “Anh Lê, sao anh lại ở đây?”
Ngay khi nhóm vũ công đi theo người trưởng nhóm nhìn thấy Lê Chí Sơn, mắt họ bắt đầu sáng rực.
Họ ngẩng cao đầu và cúi người, thể hiện tư thế tốt nhất và dáng vẻ trang nghiêm nhất trước mặt anh ta.
Tất cả bọn họ đều muốn có sự ưu ái của anh ta, nhưng Lê Chí Sơn đứng ở xa, có thể ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền từ những người phụ nữ đó, anh ta cau mày kinh tởm: “Đi nhanh lên!”
Bị anh Lê chán ghét như vậy, trên mặt các cô gái lộ ra vẻ phẫn nộ, tức giận bước nhanh đi.
Nhưng khi vũ công cuối cùng bước ra, Lê Chí Sơn trong tiềm thức liếc nhìn cô gái đó nhiều hơn.
Bởi vì trong số mười mấy vũ công vừa rồi, dường như chỉ có nàng là không thèm nhìn đến mình, càng không nói đến việc nháy mắt đưa tình với anh ta.
Nhưng không hiểu sao anh ta cảm thấy bóng dáng người đó có chút quen thuộc?
Ngay khi Lê Chí Sơn đang rất khó hiểi đầu bếp trong phòng đựng thức ăn có chút run rẩy mở miệng: “Anh Lê, anh còn chỉ dẫn gì nữa không?
Nếu không, chúng tôi phải đi làm việc rồi”
Lê Chí Sơn nhìn những người phục vụ gây gò trước mặt, sắc mặt trở nên rất xấu xí.
Bởi vì anh ta đã lắc từng cái cổ tay của những người này, không ai trong số họ là người đã tấn công anh ta vừa rồi: “Tất cả những người phục vụ đều ở đây?”
“Vâng, anh Lê, như anh đã nói, tôi đã gọi tất cả các nam phục vụ đến đây”
Ánh mắt dữ tợn của Lê Chí Sơn quét qua bọn họ, vốn là định dò hỏi cái gì đó, nhưng lúc này một vệ sĩ mặc bộ đồ đen đột nhiên đi vào, ghé vào bên tai anh ta nói cái gì Lê Chí Sơn khẽ liếc vệ sĩ một cái, sau đó xoay người rời đi.
Đầu bếp trong phòng đựng thức ăn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Ông ấy quay đầu lại và bắt đầu dạy dỗ những người phục vụ “Tôi cảnh cáo các cậu! Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, sau này càng phải chú ý, nhất định không được phạm sai lâm!”
Trong sảnh của khách sạn, tiếng nhạc vô cùng nhịp nhàng vang lên ngút trời.
Đèn trên sàn nhảy bắt đầu mờ đi, một nhóm vũ công đi vào từ cửa hông, đến giữa sân khấu và bắt đầu màn trình diễn của họ.
Lê Chí Sơn mở cửa hông của phòng chờ, vừa bước vào đã thấy Mộ Vấn An vẫn đang trang điểm.