Vốn Tô Lam cho rằng Quan Triều Viễn chả có gì đáng nói, không ngờ con người anh lại hóng hớt như thế?
“Một người đàn ông như anh lại mang trái tim của bà hoàng hóng hớt, anh cảm thấy phù hợp không?”
Tô Lam gãi đầu: “Tôi chỉ yêu có một lần, năm năm, tình đầu”
“Không thể nào”
Quan Triều Viễn quay đầu sang một bên.
Người đàn ông tặng chiếc lược kia là thế nào?
“Không tin thì thôi”
“Thật sự chỉ có một lần?”
“Thật sự! Sau khi mẹ tôi mất, tôi liền bị mẹ kế đuổi đến xưởng rượu của gia đình làm việc, sau đó lại làm thêm kiếm tiền chữa bệnh cho Kiêm Mặc, làm gì có thời gian yêu đương chứ! Yêu một lần còn chưa đủ sao?”
Tô Lam khinh thường nhìn Quan Triều Viễn.
Nhưng người đàn ông không phải cô thì không cưới kia là ai?
Quan Triều Viễn không hiểu nổi.
“Được rồi, bà hoàng hóng hớt, đến giờ rồi, tôi phải về nhà đọc kịch bản đây” Tô Lam nhảy xuống khỏi ghế bên quầy bar.
Quan Triều Viễn lặng lẽ thở dài một hơi: “Tôi tiễn cô?”
Vừa nói vậy, điện thoại anh bỗng reo lên.
Dạ Bân.
Tô Lam thấy vậy lập tức khua khua tay: “Được rồi, làm việc của anh đi, không cần lo cho tôi, tôi bắt xe về là được”
“Vậy…
Không đợi Quan Triều Viễn nói gì, Tô Lam đã đi ra khỏi quán bai.
Quan Triều Viễn nghe điện thoại.
“Alo, không phải dưới thân cậu có phụ nữ chứ? Sao nghe.
máy lâu thế?” Dạ Bân oán trách.
“Nếu thật sự có, đoán chừng đêm nay cuộc gọi của cậu tôi đều không bắt máy”
Liền lâu như vậy.