Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 1975
Tô Lam bĩu môi, cô cứ tưởng rằng Quan Triều Viễn sẽ phủ nhận với vẻ ấm ức.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Vậy phải hỏi chính bản thân em rồi, sau này phải bù đắp cho anh thật tốt.”
“Nhưng có thêm một bé cưng nữa thì tình yêu của em lại chia thành nhiều phần hơn, sao em có thể bù đắp cho anh được?” Tô Lam cố tình trêu đùa anh.
“Đó là chuyện của em! Đừng hỏi anh.” Hiển nhiên là Quan Triều Viễn đang nén giận, anh sẽ không nghĩ đến chuyện mai sau, dù sao thì hiện tại cứ xử cô trước rồi hẵng nói!
Nhiệt độ trong phòng bắt đầu dần tăng lên, tiếng hô hấp trong phòng cũng ngày càng nặng nề, cuối cùng đan xen vào nhịp tim đập.
“Tam Tam, đừng đi!” Giọng của Tô Kiêm Mặc vang lên bên ngoài cửa.
Vừa dứt lời thì chỉ nghe thấy một tiếng ‘cạch’, cửa được mở ra!
Tam Tam cầm một cái túi nhỏ và đi vào, Quan Triều Viễn và Tô Lam gần như lập tức buông nhau ra theo phản xạ có điều kiện, cũng may là họ vẫn chưa tới mức cởi áo tháo thắt lưng!
Nhưng hai người vừa hôn sâu đều mặt đỏ tới tận mang tai!
Tô Kiêm Mặc đứng bịt mắt ở cửa ra vào, trên gương mặt cũng lộ vẻ xấu hổ, sau đó cậu mỉm cười với Tô Lam, “Thằng bé cứ đòi mang đom đóm về, em cũng hết cách…”
Tô Lam thầm nghĩ, lần này tiêu rồi, giông bão sắp tới rồi!
Đêm qua đã khiến ông bố này không vui rồi, bây giờ lại càng tồi tệ hơn!
Tam Tam cầm chiếc túi nhỏ đựng đom đóm và đứng trong phòng, hết nhìn Quan Triều Viễn rồi lại nhìn Tô Lam, cậu bé hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng bố và mẹ mình đều đang đỏ mặt.
Là bị bệnh rồi sao?
“Chị, anh rể, vậy em về ngủ trước đây!” Tô Kiêm Mặc nhanh chân bỏ chạy.
Tô Lam nghĩ thầm, cậu em trai này thật là, làm không xong chuyện mà lại bỏ chạy rất nhanh. Bây giờ thì hay rồi, bỏ mặc cô và con trai đối mặt với ông bố này!
Rồi xong…
“Chồng à, thật ra con trai cũng là…” Tô Lam cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.
Mặt Quan Triều Viễn xám xịt lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ u ám trên mặt anh đã biến mất, thậm chí Tô Lam còn nghi ngờ rằng mắt mình xuất hiện ảo giác!
“Mang lại đây cho bố xem.” Quan Triều Viễn vươn tay về phía Tam Tam.
Tam Tam cũng ngoan ngoãn mang đom đóm qua đưa cho Quan Triều Viễn, anh cầm lên xem.
“Không tồi, nhưng buổi tối mẹ con đi ngủ không thể có ánh sáng được, chúng ta mang nó vào trong toilet đi, như vậy ban đêm con dậy đi vệ sinh cũng không sợ hãi nữa.”
Giọng nói ôn hòa này…
Tại sao Tô Lam lại cảm thấy người đàn ông trước mặt này không phải là chồng mình nhỉ?
Quan Triều Viễn và Tam Tam cùng nhau treo đom đóm trong toilet, khi tắt đèn, đom đóm phát ra ánh sáng le lói, giống như một giấc mơ vậy, Tam Tam nhìn đom đóm và mỉm cười.
Lúc ngủ, Quan Triều Viễn vẫn nằm dưới đất một mình, Tô Lam cảm thấy rất có lỗi với anh, cô bèn rón rén xuống giường và nằm bên cạnh anh.
“Anh sẽ không giận em nữa chứ?”
Chương 1976
“Anh không giận, anh đã quen rồi.” Quan Triều Viễn khẽ thở dài.
Tô Lam vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấy trong lòng chua xót, “Để anh phải chịu tủi thân rồi, chồng à… nếu không thì chúng ta làm nhẹ một chút, đừng đánh thức Tam Tam là được.”
Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên hào hứng, anh ghé vào tai Tô Lam, “Anh nghĩ tới một địa điểm rất tốt.”
“Địa điểm tốt nào cơ?”
“Đom đóm… nơi hoang dã.”
“Hả? Đang là đêm hôm khuya khoắt, nếu bị nhìn thấy thì phải làm sao?” Đề nghị táo bạo này vẫn khiến Tô Lam không chống đỡ được.
“Sẽ không đâu, đã hơn nửa đêm rồi thì còn ai ra ngoài nữa, để anh đến đó trải thảm cho em.”
Quan Triều Viễn thực sự đưa Tô Lam đến nơi hoang dã có đom đóm bay đầy trời, may là đang mùa hè nên ở bên ngoài cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Thế là đêm nay, trong thiên nhiên rộng lớn lãng mạn này, hai người đã hoàn thành chuyện mà đã lâu rồi họ không làm.
Sau đó Tô Lam không biết Quan Triều Viễn đã nói gì với Tam Tam mà cậu bé lại ngủ trên gác mái một mình, để Tô Lam và Quan Triều Viễn trở về phòng ngủ ban đầu của anh để ngủ.
Nhiều lần Tô Lam hỏi Tam Tam rằng cậu bé có buồn hay không, Tam Tam đều mỉm cười và lắc đầu, có vẻ như cậu bé rất sẵn lòng làm như vậy.
Khi Tô Lam hỏi Quan Triều Viễn rốt cuộc anh đã nói gì với Tam Tam, Quan Triều Viễn lại nháy mắt mấy cái và nói rằng đây là bí mật của đàn ông.
Bởi vì có vẻ như Tam Tam ngủ một mình cũng rất tốt nên Tô Lam không còn vướng mắc về vấn đề này nữa.
Sau khi chia phòng ngủ, Quan Triều Viễn đã rất đắc ý, nhưng dù sao thì bụng Tô Lam đã lớn nên anh cũng không dám quá thô lỗ, anh vẫn luôn đếm đầu ngón tay để tính toán thời gian và ngày tháng.
Đợi đến lúc Tô Lam bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ, anh lại bắt đầu những tháng ngày cấm dục.
Dường như những ngày ở Love Valley trôi qua rất nhanh chóng, nơi đây có chim hót hoa nở, bầu không khí rất dễ chịu, vô cùng thích hợp để sinh sống.
Chớp mắt Tô Lam đã sắp sinh, ngày sinh dự kiến đang đến gần, dường như mọi người trong nhà đều trở nên căng thẳng.
Dì Hứa – bác sĩ của Love Valley là người đỡ đẻ cho Tô Lam, bà ấy năm lần bảy lượt dặn dò Tô Lam một số điều cần lưu ý, khi có dấu hiệu sắp sinh thì nhất định phải qua kịp thời.
Nhưng kết quả là đã qua ngày sinh dự kiến mà bụng Tô Lam vẫn không có động tĩnh gì.
Sau khi khám cho Tô Lam xong, dì Hứa nhíu mày lại.
“Tô Lam, ngày sinh dự kiến đã qua một tuần rồi, tuy rằng hai tuần trước đều bình thường, nhưng chỗ chúng ta không có bệnh viện, dì lo là…”
Mặc dù dì Hứa là một bác sĩ khoa phụ sản rất chuyên nghiệp, nhưng dù sao thì điều kiện y tế của Love Valley thực sự có hạn, hơn nữa chỉ có một mình bà ấy nên cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Hình như ngày sinh của lần sinh trước rất chính xác, không biết lần này xảy ra chuyện gì.” Tô Lam sờ cái bụng tròn vo của mình, cô cũng cảm thấy hơi lo lắng.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Có cách nào để đứa bé ra ngoài bây giờ không?” Quan Triều Viễn hỏi.
Chương 1977
“Chuyện này à, hai đứa trở về trước đi, có lẽ tối nay sẽ có động tĩnh đấy. Nếu sau đêm nay mà vẫn không có động tĩnh thì ngày mai dì sẽ tiêm thuốc giục sinh cho cháu.”
“Cũng được, cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Quan Triều Viễn dìu Tô Lam trở về nhà.
Buổi tối khi nằm trên giường, Quan Triều Viễn xoa bụng Tô Lam, “Bố nói nè bé cưng, rốt cuộc con có ra hay không? Sao con vẫn chưa ra? Nếu còn không ra thì ngày mai sẽ phải tiêm cho con!”
“Sao lại là tiêm cho con, là tiêm cho em mà?” Tô Lam khiển trách.
Quan Triều Viễn vừa xoa bụng Tô Lam vừa nói: “Anh chỉ dọa con chút thôi.”
“Lát nữa con bị anh dọa lại càng không ra nữa.” Tô Lam vỗ một cái lên mu bàn tay Quan Triều Viễn, “Đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi.”
Quan Triều Viễn lại xoa xoa bụng Tô Lam, sau đó hai người chìm vào giấc ngủ.
Vào ban đêm, không gian yên tĩnh khiến người ta có chút lâng lâng.
Tô Lam cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình nên lập tức mở mắt, trong khoảnh khắc này, cô không biết mình đang mơ hay là thật.
Quan Triều Viễn nghiêng mình, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, từ khi Tô Lam đến gần ngày sinh dự kiến, mỗi đêm anh đều ngủ rất nông.
Anh sờ dưới mông Tô Lam, “Lam Lam, sao em lớn như vậy rồi mà còn tè dầm?”
Khi nghe thấy lời nói của Quan Triều Viễn, Tô Lam gần như sụp đổ, lúc này cô mới nhận ra rằng đây không phải mơ mà là thực.
“Tè dầm cái gì, em vỡ nước rồi.”
“Vỡ nước gì cơ?”
Bình thường khi Tô Lam và dì Hứa nói về chuyện sinh con, anh đều hoàn toàn rơi vào trong trạng thái mông lung.
“Vỡ nước ối rồi! Em sắp sinh rồi. Dì Hứa nói vỡ nước ối rồi thì phải nằm thẳng, anh mau đi gọi dì ấy đi!” Tô Lam thúc giục.
Lần trước mang thai và sinh con, ý thức của cô hoàn toàn rơi vào trạng thái mộng du, thậm chí còn không nhớ được rất nhiều chuyện, dẫn tới việc hiện tại cô cũng vô cùng hoảng sợ.
Vừa nghe nói Tô Lam sắp sinh, Quan Triều Viễn lập tức đứng dậy rồi khoác đại áo vào, chưa kịp xỏ giày mà đã chạy huỳnh huỵch xuống lầu.
Lúc này việc tất cả mọi người bị đánh thức đã không còn là vấn đề nữa.
Sau khi vỡ nước ối, cơn đau bắt đầu ập đến, một mình Tô Lam nằm trên giường, thậm chí có chút tuyệt vọng. Lẽ ra cô không nên bảo Quan Triều Viễn đi gọi dì Từ mà nên bảo anh ở lại cùng mình.
Không lâu sau thì Quan Triều Viễn đã mở cửa và quay trở lại.
“Sao anh đã về rồi?”
“Anh bảo Kiêm Mặc đi gọi rồi, cậu ấy chạy rất nhanh! Em sao rồi?”
Tô Lam ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn, chẳng phải anh không đi sao? Chỉ chạy lên chạy xuống lầu thôi mà sao đầu cũng đầy mồ hôi thế này?”
“Bụng em đau quá…”
Sự thật chứng minh rằng Quan Triều Viễn rất sáng suốt, Tô Kiêm Mặc chạy vô cùng nhanh, dì Hứa cũng nhanh chóng mang vật dụng cần thiết tới đây để kiểm tra tình hình của Tô Lam.
Chương 1978

“Tô Lam, bây giờ dì tiêm thuốc giục sinh cho cháu, nhất định phải sinh đứa bé này.”

Sau khi tiêm thuốc giục sinh, cơn đau nhanh chóng ập đến.

Tô Lam đau đến nỗi túm chặt tay Quan Triều Viễn, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trên gương mặt cô xuống.

“Có tiêm thuốc giảm đau không? Đừng chỉ tiêm mỗi thuốc giục sinh thôi.”

Dì Hứa cũng mỉm cười với vẻ rất bất đắc dĩ: “Hiện tại bệnh viện có loại kỹ thuật này nhưng tôi cũng không nắm chắc cho lắm, không nên dùng tùy tiện vẫn tốt hơn.”

“Cháu… cháu có thể!”

Tất cả mọi người trong nhà đều đã dậy, Mục Chỉ Huyên cũng bắt đầu trợ giúp dì Hứa, đương nhiên đàn ông không thể vào trong phòng nên Tô Kiêm Mặc và Quan Hạo chỉ đứng trông ở bên ngoài.

Quan Triều Viễn ở trong phòng cùng Tô Lam.

“Tô Lam, mọi người đều không thể giúp em trong loại chuyện này, em phải tự mình nỗ lực!”

Quan Triều Viễn dùng khăn giấy lau mồ hôi cho Tô Lam, thỉnh thoảng cũng dùng cánh tay lau mồ hôi trên mặt mình, một người đàn ông cao to như anh không cần phải tốn sức nhưng trông có vẻ còn đổ nhiều mồ hôi hơn cả Tô Lam.

“Lam Lam, cố lên!”

Tam Tam bị đánh thức cũng chạy xuống từ trên gác mái, vừa định bước vào phòng thì bị Tô Kiêm Mặc bế lên.

“Sao cháu lại chạy xuống đây? Mẹ cháu đang sinh em gái cho cháu, tối nay em gái sẽ chào đời. Cháu ngoan ngoãn lên lầu đi, ngủ một giấc là có thể nhìn thấy em gái rồi.”

Đúng lúc này, tiếng hét của Tô Lam đột nhiên vang lên trong phòng.

“Á… đau quá!”

Tam Tam lập tức chỉ vào trong phòng.

Tô Kiêm Mặc cũng không biết phải giải thích thế nào với một đứa trẻ.

“Tam Tam, mẹ sinh em gái rất vất vả, lúc sinh cháu cũng như vậy, sẽ rất đau đớn, bây giờ cháu lên lầu đi.” Tô Kiêm Mặc định bế Tam Tam trở lại phòng, nhưng Tam Tam lại nhất quyết không chịu.

Quan Hạo cũng nói: “Tam Tam ngoan, ngày mai là có thể nhìn thấy em gái rồi.”

Tam Tam lại lắc đầu, giãy giụa khỏi lồng ngực Tô Kiêm Mặc và đòi xuống dưới, sau đó đứng trước cửa.

“Mẹ ơi cố lên!” Tam Tam vừa đập cửa vừa hô vào bên trong.

Cả Tô Kiêm Mặc và Quan Hạo đều rất kinh ngạc, phải biết là kể từ khi xảy ra chuyện lần trước, đã gần nửa năm Tam Tam đều không nói gì.

Hiển nhiên là Tô Lam ở trong phòng cũng nghe thấy.

Tô Lam vui mừng đến nỗi rơi nước mắt, cô nắm chặt cánh tay của Quan Triều Viễn và dùng hết sức lực của cơ thể.

Tiếng trẻ con khóc vang lên, cuối cùng bé cưng cũng đã ra đời.

Đêm nay Tô Lam thực sự đã quá mệt mỏi, sau khi dì Hứa xử lý xong bước cuối cùng, Tô Lam đã yếu ớt ngủ thiếp đi.

Lúc cô tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, vừa mở mắt ra đã trông thấy Quan Triều Viễn.
Chương 1979
“Lam Lam, em tỉnh rồi à?” Khỏi phải nói Quan Triều Viễn vui mừng nhường nào, cả đêm anh đều thấp thỏm lo sợ.
Mặc dù sắc mặt có hơi vàng vọt nhưng Tô Lam vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
“Bé cưng đâu rồi?”
“Đang ở trên lầu, con bé cứ khóc suốt. Tam Tam nhất quyết muốn em gái ở trong phòng thằng bé, bây giờ đang ở trên gác mái. Em có khát không? Có muốn ăn chút gì không?”
Anh đang nói thì Mục Chỉ Huyên mở cửa và bước vào.
“Tô Lam đã tỉnh rồi à? Đúng lúc lắm, con ăn chút gì đi. Dì Hứa cố ý chuẩn bị cho con đấy, dì ấy đã mệt mỏi cả đêm, bây giờ mới về, có lẽ một lát nữa lại tới.”
Quan Triều Viễn đỡ Tô Lam ngồi thẳng dậy.
“Ăn ít đồ thì phải xuống giường đi lại một chút, dì Hứa của con đã cố ý dặn vậy đó.”
“Đã yếu như vậy thì đi lại kiểu gì?” Quan Triều Viễn lập tức phản bác.
“Con thì biết cái gì! Phụ nữ sau khi sinh đều là như vậy! Uổng công con đã một lần làm bố!” Mục Chỉ Huyên lập tức quở trách: “Mau lên lầu xem con gái cưng của con đi, mấy người kia đều không biết thay tã!”
Trong nhà chỉ có tổng cộng vài người, Mục Chỉ Huyên còn bận chăm sóc Tô Lam, còn lại đều là đàn ông nên chẳng có ai có tác dụng gì.
Quan Triều Viễn lập tức nổi giận, “Bố con không biết thay sao?”
Mục Chỉ Huyên hừ một tiếng và nhún vai, “Con cảm thấy ông ấy biết ư?”
“Thảo nào từ nhỏ con đã không thân thiết với ông ấy! Hóa ra bố chưa từng thay tã cho con bao giờ! Còn không bằng con!”
Đương nhiên Quan Triều Viễn không muốn rời khỏi Tô Lam, nhưng con gái ruột mà cũng không thèm quan tâm sao?
“Được rồi, được rồi, con nói nhảm nhiều vậy! Mau đi đi, thu xếp xong sớm chút nào thì có thể xuống đây với Tô Lam sớm chút ấy!”
Quan Triều Viễn rầu rĩ liếc nhìn Tô Lam, sau đó đi lên lầu trong tâm trạng lưu luyến không muốn rời.
Mục Chỉ Huyên bưng bát cho Tô Lam, thở dài một hơi.
Tô Lam có thể cảm nhận được rằng Mục Chỉ Huyên cố ý muốn đuổi Quan Triều Viễn đi.
“Mẹ, sao mẹ lại thở dài vậy ạ?” Tô Lam uống một ngụm canh.
“Tô Lam, con có biết không? Đêm qua Tiểu Viễn luôn trông nom bên cạnh con, hai mắt không dám chớp lấy một cái, trên người cứ đổ mồ hôi suốt, mẹ còn cười bảo nó sao trông như nó mới là người sinh em bé vậy.”
Tô Lam mím môi nở nụ cười gượng gạo, cô biết rõ vì sao Quan Triều Viễn lại như vậy, chắc hẳn là vì anh lo lắng rằng mình sẽ không tỉnh lại?
Anh vẫn sẽ hoang mang và lo sợ.
“Tô Lam, mẹ biết con là một đứa trẻ tốt, con cũng rất yêu Tiểu Viễn, nhưng người làm mẹ như mẹ cũng cảm thấy đau lòng cho con trai mình. Đây là lần đầu tiên mẹ thấy Tiểu Viễn căng thẳng như vậy, nó thực sự rất yêu con.”
Tô Lam cụp mắt xuống và mỉm cười, “Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng, con biết là mình đã quá tùy hứng, nhất quyết muốn sinh đứa bé này, nếu không thì cũng sẽ không kéo theo nhiều chuyện như vậy. Mẹ yên tâm đi, sau này con sẽ không tùy hứng nữa.”
Mục Chỉ Huyên cũng cảm thấy rất vui mừng khi nghe Tô Lam nói như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK