Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3426

Nhưng kết quả vẫn như vậy, vẫn là tiếng khóa máy như cũ.

“Làm sao đây? Anh nhất định đã giận em rồi Quan Triều Viễn cau mày.

Anh không thể nói việc Tô Duy Nam mất tích cho Tô Lam biết được.

Nếu để Tô Lam biết, anh trai mình bị Tư Vũ Chiến bức bách đến mức như “con chuột qua đường”, chắc chăn cô sẽ rất lo lắng “Nếu anh ấy muốn giận, chúng ta cũng không còn cách nào, cho anh ấy chút thời gian, được không?”

Khi nói điều này Quan Triều Viễn rất bình tĩnh, nhưng những lời này nghe vào tai Tô Lam lại có vẻ vô cùng gay gắt.

Cô cau mày, nổi giận đùng đùng trừng anh: “Anh ấy là anh ruột eml Làm sao anh có thể hiểu được tình cảm của em dành cho anh ấy sau vụ tai nạn nghiêm trọng vài năm trước?

Quan Triều Viễn, anh có biết hành động này của anh được gọi là “đứng nói chuyện thì không đau lưng” không!”

Quan Triều Viễn sững sờ một lúc, anh không ngờ rằng lời nói của mình lại khiến Tô Lam nổi giận đến vậy: “Nhưng hiện tại anh ấy đã tắt máy rồi, anh trai em là người như thế nào, có lẽ em hiểu rõ hơn anh, nếu anh ấy không muốn người khác tìm thấy mình thì không ai có thể tìm được. Em hiểu không?”

Tô Lam cắn chặt môi, kéo dây an toàn trên người của mình ra: “Đúng vậy, anh ấy không muốn em tìm thấy vì anh ấy đang tức giận! Bởi vì anh không bàn bạc với em mà đã trực tiếp nói với anh ấy về việc em có thai, anh ấy nhất thời không chấp nhận được, nên mới cố tình khóa máy, không nhận điện thoại của eml”

Vừa nói xong, cô hầm hầm giận dữ đưa tay ra định mở cửa xe.

Quan Triều Viễn liền biến sắc, một năm lấy tay cô: “Em làm gì vậy?”

Tô Lam dùng sức vùng vẫy, muốn hất tay anh ra: “Cậu Lệ không phải nói không tìm được anh trai em sao? Vậy em không quấy rầy anh nữa, em tự mình đi tìm!”

Nói xong lời này, cô hất cánh tay của Quan Triều Viễn ra, trực tiếp ra khỏi xe.

Quan Triều Viễn khuôn mặt lạnh lùng, vội vàng đuổi theo cô.

Nhưng anh còn chưa đi được hai bước, Tô Lam đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: “Anh không được đi theo em, nếu anh còn đi theo thì em sẽ chạy, đến lúc đó nếu làm tốn thương đến đứa trẻ trong bụng thì em cũng mặc kệ!”

Sắc mặt của Quan Triều Viễn càng trở nên khó coi hơn: “Tô Lam, anh không nói sẽ không giúp em tìm Tô Duy Nam, nhưng anh ấy cần một chút thời gian, em có hiểu không?”

“Em không hiểu, em chỉ biết, em không thể mất liên lạc với anh trai của mình!”

Sau khi Tô Lam buông ra lời nói này, cô quay người bỏ đi không thèm nhìn lại.

Quan Triều Viễn muốn đi theo cô, nhưng đột nhiên nhớ đến những lời Tô Lam vừa nói Hiện tại cô đang mang thai, cảm xúc không được ổn định.

Nếu mình cứ mù mờ chạy theo như thế này, chắc chẳn cô sẽ hoảng sợ chạy mất.

Quan Triều Viễn nhìn về hướng Tô Lam bỏ đi, sau đó lấy điện thoại ra: “Lục Anh Khoa, lập tức đến nhà Mộ Mẫn Loan, anh hãy gác lại mọi việc hôm nay để theo dõi Tô Lam, cách nửa tiếng điện thoại báo cáo cho tôi một lần”

Lục Anh Khoa ở đầu dây bên kia ngây người một lát, sau đó lập tức phản ứng lại: “Vâng ông chủ”

Tuy nhiên, sau khi cúp điện tho: của Lục Anh Khoa lại có chút bối rối.

Lẽ nào ông chủ và cô Tô cãi nhau sao?
Chương 3427
Sao có thể như vậy được?
Bây giờ, có ai mà không biết ông chủ nuông chiều cô Tô đến tận mây xanh.
€ó thể nói rằng xem cô như “nhãn cầu” cũng không phải là quá, cầm trong lòng bàn tay thì sợ rơi, mà ngậm trong miệng thì sợ tan.
Nhớ đến những điều này, anh ta rất nhanh liền hành động, lái xe đến thẳng biệt thự của Mộ Mẫn Loan.
Xe anh ta dừng trước biệt thự chưa đến mười phút, thì đã nhìn thấy Tô Lam một mình xuất hiện chỗ ngoặt bên đường.
Đôi mắt cô đỏ hoe, dường như có vẻ rất uất ức.
Lục Anh Khoa đang định qua đó, đột nhiên nhớ đến lời dặn của Quan Triều Viễn, bí mật bảo vẻ mặt vệ cô không được để lộ.
Thế nên anh ta dứt khoát ngồi trong xe, ở phía đẳng xa quan sát Tô Lam đi qua phía biệt thự của Mộ Mẫn Loan Tô Lam đi được vài bước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng dường như Quan Triều Viễn không hề đi theo.
Tô Lam vòng chặt hay tay trước ngực.
Tô Lam ơi là Tô Lam! Không phải mày đe dọa người khác không được đi theo mày sao?
Nhưng tại sao người ta ngoan ngoãn không đi theo, mày lại trở nên khó chịu?
Không sai, vừa rồi quả thực là có chút tức giận.
Không biết tại sao sau khi mang thai, tính tình có chút không kiểm soát được.
Nhạy cảm đa nghi, một tác động nhỏ cũng có thể khiến cô bật khóc.
Bác sĩ nói với cô răng mọi thứ đều bình thường, nhưng Tô Lam cảm thấy không tốt chút nào.
Ngay trước đó, Quan Triều Viễn còn dẫn cô đi ăn kem và nói những lời yêu thương với cô.
Nhưng trong nháy mắt, chỉ còn lại có một mình cô.
Cô chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, vừa nhìn lên đã thấy biệt thự của Mộ Mẫn Loan.
Lần trước cô nghe Mãn Loan nói rằng anh trai cô ở đây với tư cách là vệ sĩ riêng của cô ta.
Cho dù anh trai của cô không có ở đây, Mộ Mẫn Loan ít nhiều gì cũng biết được chút tình hình.
Lúc Tô Lam đang chuẩn bị đi về phía cổng chính, chiếc xe van màu đen đột nhiên thẳng gấp lại, dừng ngay trước cổng nhà Mộ Mẫn Loan.
Rất nhanh, cửa xe được kéo ra, hai người đàn ông cường tráng từ trên xe bước xuống Nhìn cách họ ăn mặc có lẽ nông dân, bọn họ đều xắn tay áo, hì hà hì hục khiêng một chiếc băng ca xuống khỏi xe.
Có một ông già đang nẫm trên băng ca, người đàn ông già nua đó thở hổn hến, hô hấp.
khó khăn, dường như giọng nói đó không thể nào cất lên nổi.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên khác cũng bước ra khỏi xe van, vội vã chạy theo sau những người nông dân khiêng băng ca Tô Lam nhận ra người phụ nữ trung niên đó, hình như bà ta là mẹ của Mộ Mẫn Loan.
Ban đầu khi Mộ Mẫn Loan ở cùng anh trai cô, bà ta đã năm lần bảy lượt cố tình đến gây rối, truy tìm để cấm cản.
Mục đích của bọn họ không gì khác ngoài một việc: xin tiền.
Anh trai cô sau nhiều lần đưa tiền, bị Mộ Mẫn Loan ngăn chặn, bà ta mới không đuổi theo nữa.
Hôm nay lại đến đến náo loạn gì nữa đây?
Chương 3428
Hai tên nông dân đó khiêng băng ca đi thẳng đến phía cổng biệt thự của Mộ Mẫn Loan.
Người nẵm trên băng ca rên rỉ “ư ư, a a” trông có vẻ rất khó chịu.
Mẹ Mộ xổ tóc mình ra rối bù, đi đến trước cổng chính liền nhấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên rất lâu, nhưng không có ai ra mở cửa.
Mẹ Mộ tức giận thở không ra hơi, liền trực tiếp đập cửa.
Cánh cửa sắt lớn bị bà ta đập rầm rầm, bà ta vừa đập cửa vừa hét lớn: “Mộ Mẫn Loan!
Mộ Mẫn Loan, đừng nấp nhà không lên tiếng!
Mẹ biết mày có ở nhà, mày có bản lĩnh tránh mẹ, mẹ cũng có bản lĩnh mở cửa! Mở cửa, mở cửa ral”
Tô Lam nhìn thấy cảnh tượng này, tâm tình như bị đả kích mà trầm xuống.
Mẹ Mộ không phải là đệ tử của dì Tuyết đấy chứ?
Mẹ Mộ đập cửa cả nửa ngày cũng không thấy ai ra.
Vì vậy bà ta dứt khoát xoay đầu lại, yêu cầu hai tên nông dân bên ngoài đó đặt băng ca xuống “Mộ Mẫn Loan, bây giờ mày đã nổi tiếng, có lông có cánh rồi, đến cả cha mẹ cũng không nhận! Cái đồ lòng lang dạ sói này, mày còn không cút ra đây cho mẹ?”
“Mẹ nói cho mày biết, đừng nghĩ rằng mày.
không ra ngoài thì mẹ không có cách trị mày!
Trong tay mẹ có số điện thoại của các phóng viên tin tức giải trí lớn ở thành phố Ninh Lâm, nếu mày còn không ra nữa, mẹ sẽ gọi bọn họ ngay lập tức!”
“Mẹ liền tung tin với họ, nói răng mày chưa kết hôn đã mang thai, thậm chí còn phá thai, nói mày không nhận cha mẹ ruột của mình!”
“Bây giờ cha mày sắp chết vì bệnh rồi, ngay cả gặp mặt một lần mày cũng không dám ra gặp. Mộ Mẫn Loan mày mau ra đây cho mẹ, nếu không ra mẹ sẽ gọi điện thoại thật đó, mẹ không nói đùa cho vui đâu, mẹ cảnh báo mày…”
“Rầm!
Lời của mẹ Mộ còn chưa nói xong, bên trong biệt thự đã vang lên một tiếng “râm” lớn.
Đó là tiếng cửa chính biệt thự bị đá tung ra.
Mẹ Mộ có vẻ bị dọa giật mình, lời trong cổ họng như bị ngắt rời Khi bà ta ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Mẫn.
Loan xông ra với vẻ mặt xám ngoét, khuôn mặt méo mó của bà ta ngay lập tức lộ ra một nụ cười: “Mẫn Loan, con ra rồi!”
Mộ Mẫn Loan lao vào trong sân, nhìn xung quanh một lượt rồi vớ lấy chiếc chổi to bên cạnh, sao đó lại xông ra ngoài Cánh cửa sắt nhanh chóng được mở ra, Mộ Mẫn Loan vung cây chổi trên tay, quét về phía mặt mẹ Mộ.
“yda.
Mẹ Mộ không ngờ Mộ Mẫn Loan lại có hành động nàỳ.
Một chút bất cẩn, giày cao gót loạng choạng, suýt nữa thì ngã nhào như một con chó.
Mộ Mẫn Loan cầm chổi trên tay, thuận thế nhào về phía cha Mộ đang nằm trên băng ca.
Mí mắt cha Mộ nhảy loạn xạ, nhìn thấy cây chổi sắp đánh lên người mình, ông ta nhanh chóng trở mình, trực tiếp chuồn sang một bên như một con khi, rồi lồm cồm đứng dậy.
Chương 3429
Tô Lam đứng một bên quan sát, ngẩn người không nói lên lời Cha Mộ này căn bản không bị ốm đau gì cả, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, hoạt bát!
Cha Mộ vừa tránh vừa mở mồm chửi lớn: “Cái con ranh này, nuôi tốn cơm tốn gạo! Điên rồi sao? Ngay cả cha mẹ mày cũng đánh, mày còn là người không? Thứ không bằng loài cầm thú như mày…
Mộ Mãn Loan nén uất ức, chỉ biết cầm chổi hướng lên người bọn họ: “Cút! Cút ra ngoài! Tất cả cút hết cho tôi!
Mộ Mẫn Loan không muốn một nghe bất cứ lời nào bọn họ nói.
Lúc này, từng sợi tóc trên đầu ông Lục đều dựng đứng hết lên, ông ta liền giận dữ thét lên với hai tên nông dân nọ: “Chúng mày thật là ngu ngốc, còn không mau giữ con điên này lại cho tao, nó phát điên rồi!”
Hai tên nông dân đó đã nhận của ông ta mười mấy triệu, lúc này nghe ông ta nói liền vội vàng xông tới Cho dù bị ăn hai nhát chổi nhưng bọn họ vẫn khuất phục được Mộ Mẫn Loan Cha Mộ một tay giật cây chổi trong tay Mộ Mẫn Loan rồi ném xuống đất.
Sau đó, tay kia tát vào mồm cô ta một cái: “Đồ nuôi tốn cơm, muốn tạo phản đúng không?
Mộ Mẫn Loan bị đánh đến lệch cả mặt, cô 1a ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát ra được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn cha ruột của mình.
Lúc này mẹ Mộ thấy vậy, liền vội vàng chạy tới giả bộ tái mặt: “Ông làm cái gì vậy?
Đánh con làm gì chứ?”
Vừa nói, bà ta vừa nháy mắt ra hiệu với chồng, nhắc nhở ông ta: “Lần này chúng ta đến đây để đòi tiền, nếu bây giờ ông động chân động tay đánh nó, con gái của ông sẽ không đưa tiền đâu!”
Cha Mộ vừa rồi bị đánh hai nhát chổi tức giận không chịu nổi, lúc này khi đã bình tĩnh lại lại có chút rụt rè.
Cho dù là như thế nào, đứa con gái này của mình là một cái cây hái ra tiền.
Chỉ cần khuôn mặt xinh đẹp này, cùng với thân thể của Mộ Mẫn Loan, không biết đáng giá đến nhường nào.
Nghĩ thông được điều này, cha Mộ ngượng ngùng hẳng giọng: “Mày đừng phát điên thì cha sẽ thả mày ra, hiểu không?”
Mộ Mãn Loan không nói gì, ông ta phất tay lệnh hai tên nông dân bên cạnh buông tay ra.
Mộ Mẫn Loan vẫn đứng nguyên tại chỗ, trông dáng vẻ dường như đã bình tĩnh trở lại.
Mẹ Mộ suy đoán cơn nóng giận cũng sắp kết thúc, cái tát này cuối cùng cùng khiến Mộ Mẫn Loan trấn tĩnh lại, bà ta suy nghĩ cả nửa ngày mới lên tiếng: “Mẫn Loan, không bằng để mẹ cùng cha con vào trong trước, chúng ta có gì thì vào trong nhà từ từ nói”
Nói rồi, hai người bọn họ liền xoay người định đi vào nhà.
Nhưng không ngờ chân còn chưa kịp bước ra, liền nghe thấy Mộ Mẫn Loan lạnh lùng lên tiếng: “Có gì thì nói ở đây là được r “Mày, cái con người hèn hạ, nuôi tốn gạo..: Cha Mộ còn chưa mắng xong đã bị mẹ Mộ ngăn lại.
Bà ta nở nụ cười ngượng ngùng: “Được được được, hôm nay tâm tình Mẫn Loan không được tốt, chúng ta có gì thì nói ở đây, cũng không cần vào trong, vậy được rồi chứ?”
Nói rồi bà ta thúc cùi chỏ sang cha Mộ, ý bảo ông ta mở miệng.
Cha Mộ cũng không khách khí, ông ta vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề: “Mày về chuẩn bị gửi vào thẻ của cha mười lăm tỷ”
Mẹ Mộ nghe thấy lời này liền trở nên biến sắc: “Hừ, lão già này, lời này của ông là có ý gì? Trước khi đi chúng ta đã bàn bạc rồi mà, mười lăm tỷ này phải gửi vào thẻ của tôi”
Chương 3430
Nhắc đến số tiền này, cha Mộ hết sức kích động, ông ta đẩy mẹ Mộ một cách ghét bỏ: “Có phải đầu bà có vấn đề rồi không? Một người phụ nữ như bà cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Được, phụ nữ như tôi không cần tiền, vậy đàn ông như ông cầm nhiều tiền như vậy để ra ngoài nuôi mấy con tiểu tam tiểu tư, ông có mặt mũi gớm nhỉ? Cái lão già chết tiệt!”
Sau khi mẹ Mộ mảng xong, xoay người đi đến bên cạnh con gái: “Mẫn Loan, con đừng nghe cha con ở đây nói lung tung, anh con sắp ba mươi rồi, hai ngày trước đã nhắm được một người, tuy cô gái kia cũng không xinh đẹp gì, nhưng anh con là người cố chấp, nếu không lấy được cô gái đó..”
Vốn là anh của Mộ Mẫn Loan tìm được một đối tượng, sau khi hai người yêu đương được nửa tháng liền chuẩn bị đính hôn.
Cô gái đó từ thành phố lớn quay về quê, chơi bời phóng đãng, cũng khiến các chàng trai rất thích.
Cho nên sau khi thường xuyên qua lại với nhau, anh của Mộ Mắn Loan đã bị cô ta làm cho mê mệt.
Mà cô gái đó nói, phải mua một căn nhà hai trăm mét vuông ở thành phố và một chiếc xe một tỷ rưỡi thì mới chắc chắn cưới.
Ban đầu cô ta cũng nghe nói nhà họ Mộ là cái cây hái ra tiền, cho nên mới đồng ý qua lại với anh của Mộ Mẫn Loan.
Thực ra theo đạo lí mà nói, những năm này mỗi tháng Tư Vũ Chiến đều sẽ chuyển một tỷ rưỡi vào tài khoản của cha mẹ nhà họ Mộ.
Nếu bọn họ biết tiết kiệm một chút, một tòa biệt thự, một chiếc xe hơi bất cứ lúc nào cũng có thể mua được.
Đáng tiếc cha Mộ phung phí vô độ, mẹ Mộ không cam lòng, cũng hùa theo ông ta tiêu tiền như nước.
Những khoản tiền đó căn bản một đồng cũng không dư lại, ngược lại cha Mộ ở bên ngoài đánh bạc, nuôi bồ nhí, còn mắc nợ một khoản lớn.
Lần này con trai phải kết hôn, hai vợ chồng bọn họ một đồng tiền cũng không lấy ra được.
Nghe nói người phụ nữ đó không lấy được tiền, lập tức trở mặt đòi chia tay, nhưng anh trai trong nhà lại đòi sống đòi chết, còn âm ï muốn nhảy lầu tự tử.
Bọn họ không còn biện pháp, cũng chỉ có thể tìm đến Mộ Mãn Loan.
Mẹ Mộ ở một bên rủ rỉ nói: “Thực ra thì, mẹ tính toán như vậy, mười lăm tỷ đó của con, hai chúng ta lấy ra sáu mươi triệu cho em trai con kết hôn, hai tỷ tư mua nhà, lắp đặt thiết bị trang trí, ba tỷ mua xe, còn lại sáu trăm triệu là tiền sính lễ linh tinh”
“Còn chín tỷ là tiền cho cha mẹ con dưỡng lão. Chúng ta bảo đảm sau khi cầm lấy khoản tiên lần này, sẽ không tìm con đòi tiền nữa, như vậy rốt cuộc là có thể chứ!”
Cha Mộ vừa nghe lời này, trong nháy mắt liền không hài lòng: “Mụ già thối tha, nói bậy nói bạ gì đó?”
Cái gì gọi là chín tỷ là tiền dưỡng lão?
Ông ta mắc nợ một khoản kia, lấy được chín tỷ đó vào tay, chỉ vừa đủ cho ông ta trả nợ.
Nếu như thật sự giống như mụ già đó nói, vậy nửa đời sau ông ta ăn cái gì?
Những người phụ nữ và con cái nuôi bên ngoài ai đến nuôi dưỡng?
Mẹ Mộ hung tợn trừng mắt nhìn ông ta, ý nghĩa đại khái của ánh mắt này là nói: Nói lời này chẳng qua là để Mộ Mẫn Loan yên tâm trước, nói thế nào chúng ta cũng là cha mẹ của nó, đến lúc thật sự xảy ra chuyện, nó ít nhiều cũng phải phụ trách một chút chứ!
Chương 3431

Cha Mộ hiểu ý, lúc này mới hừ lạnh một tiếng không vui: “Đúng vậy, cho nên con cũng đừng nhiều lời nữa, tranh thủ thời gian quay về nhà làm chuẩn bị, nhanh chóng chuyển tiền đến đây”

Tô Lam đứng một bên nhìn thấy toàn bộ, tam quan cũng bị một đôi vợ chồng kì ba này đánh cho vỡ nát.

Mộ Mẫn Loan sinh ra trong gia đình loại này, tam quan vậy mà còn có thể đoan chính như vậy, thật sự là kỳ tích Đừng nói Mẫn Mộ Loan, ngay cả Tô Lam cô chỉ là một người ngoài như vậy, nghe thấy một phen bàn luận của cha mẹ cô ta, cũng lòng đây căm phẫn Lúc cho tiền chính là con gái, không cho tiền chính là hàng mất giá?

Loại cha mẹ này mời lập tức nổ tung tại chỗ được không?

“Mãn Loan, bây giờ con ở đây phát ngốc cái gì? Cha mẹ con đang nói chuyện với con đót”

Mẹ Mộ phát n Mộ Mẫn Loan vẫn chỉ đứng đó không lên tiếng, cau mày, ánh mắt rất không vui.

Mặt cha Mộ cũng rất nhanh âm trầm xuống: “Phải rồi đó, mày đứng đực ở đây làm phải nói mày nhanh chóng “Các người nói xong chưa?”

Giọng nói hai người bọn họ vừa mới dừng lại, Mộ Mãn Loan lạnh nhạt mở miệng.

Mẹ Mộ và cha Mộ bị câu hỏi này của cô có chút dò không ra manh mối: “Mẫn Loan, con đang nói cái gì?”

Mộ Mẫn Loan lạnh mặt nhìn bọn họ, trên khuôn mặt đó tràn ngập khinh thường: “Tôi nói, nếu như các người nói xong rồi, bây giờ lập tức rời khỏi nhà tôi!”

Sau khi cha Mộ nghe thấy lời này, lập tức giận tím mặt.

Như vậy, tức giận giống như sợi tóc nhanh chóng dựng thẳng lên.

Ông ta vung tay ra, chỉ kém tát lên mặt Mộ Mẫn Loan: “Mày là hàng mất giá thối tha không biết xấu hổ, mày nói cái gì với tao hả?”

Mẹ Mộ thấy cha Mộ lại bắt đầu tức giận, vội vàng tiến lên túm chặt ông ta: “Ai ya, ông đây là làm gì vậy? Có chuyện gì không thể bình tĩnh nói chứ!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Bình tĩnh nói con mẹ gì! Còn làm sao bình tĩnh nói? Mụ không thấy hàng mất giá này đối với chúng ta là thái độ gì sao? Tao nói với mày, hôm nay mười lăm tỷ này mày cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho!”

Mộ Mãn Loan tựa hồ đã tuyệt vọng đối với cha mẹ cô ta, cô ta cười lạnh buốt: lôi nói với các người, hôm nay các người đừng mong từ chỗ tôi lấy được một đồng tiền nào: Cha Mộ trực tiếp tức đến nói năng lộn xộn: “Mày, mày…”

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy điện thoại trong tay mẹ Mộ, đoạt lấy, sau đó làm bộ phải gọi điện thoại: “Được, bây giờ cánh mày cứng rồi, dám không nghe lời tao sao? Được, hôm nay tao phải để mày biết cái gì gọi là thân bại danh liệt!”

Mộ Mẫn Loan nhìn bộ dạng hung thần ác sát của ông ta, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Hai người trước mặt này mặc dù cho cô ta sinh mệnh, nhưng từ trước đến giờ chưa từng cho cô được một gia đình ấm áp.

Lúc cô còn rất nhỏ, bọn họ đập nồi bán sắt đưa cô đến trường quý tộc.

Nhưng mục đích đơn giản chỉ có một: Để cô trà trộn vào xã hội thượng lưu, trở thành cậy rụng tiền của bọn họ.

Mà hiện tại, Mộ Mẫn Loan trở nên nổi bật, bọn họ sao có thể chäp tay nhường cây rụng tiền mà chính tay họ vun trồng cho người khác hưởng lợi?

Nếu như bọn họ không chiếm được, vậy thà rằng hủy diệt cô hoàn toàn.

Lúc này Mộ Mẫn Loan mỉm cười, chỉ là nụ cười trên mặt cô hơi tuyệt vọng, biểu tình cũng vô cùng cuồng loạn.

“Các người không phải là muốn đòi tiền sao?”

Ngay lúc này, đột nhiên từ đãng sau mọi người truyền đến một giọng nói vô cùng thanh thúy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK