Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn một cái, còn chưa kịp mở miệng nói gì, Quan Triều Viễn đã thẳng thừng nói: “Còn chưa đi nữa, cha nuôi mẹ nuôi của con không đợi nổi nữa rồi”
“Vậy con đi trước đây, bye bye cha mẹ!”
Sau khi nói xong câu này, Quan Tử Việt quay người chạy ra ngoài như làn khói.
Cậu giống như một con khỉ hoạt bát, vừa nhìn thấy Lục Mặc Thâm liền leo lên một chân của anh, sau đó chui vào lòng anh.
Lâm Thúy Vân ở bên cạnh đố ky tới nỗi mặt đỏ ửng lên, cô ấy tức giận đùng đùn trừng mắt với Lục Mặc Thâm và Lệ Tử Vi “Quan hệ của hai người trở nên tốt như thế từ bao giờ vậy?”
Quan Tử Việt đưa tay ra ôm cổ Lục Mặc Thâm, cười hì hì nói: “Mẹ nuôi, cái này mẹ không biết rồi, người thông minh thích kết bạn với người thông minh, đây gọi là vừa gặp đã thân, mẹ không hiểu đâu!”
Lâm Thúy Vân bị nói tới cứng mặt.
“Nhìn con thỏ ranh ma con kìa, sao mẹ nghe thấy ý trong lời con nói là đang nói mẹ nuôi không được thông minh lắm nhỉ?”
“Con đâu có nói như vậy đâu, đây là do mẹ nói nha!”
Lâm Thúy Vân ngớ người, bị chọc tức tới nói không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh.
Tên nhóc này rốt cuộc giống ai vậy?
Quan Triều Viễn khẳng định là không nói nhiều như thằng bé, còn miệng Tô Lam cũng không độc địa như vậy, tuổi còn nhỏ mà không biết giống ai nữa!
Lúc này Tô Lam và Quan Triều Viễn cũng ô Tô Lam giúp Quan Tử Việt chỉnh đốn lại áo, sau đó dặn dò: “Lát nữa con nhất định phải ngoan, tuyệt đối không được nghịch ngợm, nhớ chưa?”
Quan Tử Việt nhíu mày nhìn mẹ mình: “Con biết rồi, con cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi đâu!”
“Đúng đúng đúng, con không phải đứa trẻ ba tuổi, nhưng mấy ngày nữa con cũng bốn tuổi rồi! Đừng để cha mẹ nuôi bận tâm, tự mình chú ý an toàn, biết chưa?”
“Haiz, mẹ ấy, mẹ thật sự còn càm ràm hơn cả bảo mẫu nữa”
“Ha ha, được rồi được rồi, mẹ không nói nữa, mọi người mau lên xe đi, đừng đề lỡ dở thời gian”
Lục Mặc Thâm ôm Quan Tử Việt ngồi vào ghế trẻ con, Lâm Thúy Vân cũng ngồi phía sau cùng cậu bé.
Tô Lam vẫy tay với bọn họ: “Hôm nay vất vả cho hai người rồi!”
Quan Triều Viễn vẫn luôn đứng bên cạnh không nói gì đột nhiên mở miệng: “Quay về muộn chút cũng không sao!”
Tô Lam sững người, cô không vui vẻ gì trừng mắt với anh một cái: “Đây là lời mà một người cha nên nói hay sao? Cái gì gọi là quay về muộn chút cũng không sao, nghe có giống mang con mình tặng cho người khác không?”
Lâm Thúy Vân bày ra vẻ mặt tôi hiểu rồi, cô ấy cười vô cùng quỷ dị “Yên tâm đi, bọn em nhất định sẽ quay về muộn chút, dù sao Quan Tử Việt cũng phải đi cùng bạn gái nhỏ của thằng bé, có lẽ cũng không về sớm thế đâu.”
“Cái gì?”
Tô Lam chợt sững người, mãi cho tới khi xe của Lục Mặc Thâm đi rồi, cô mới phản ứng lại kịp: “Ông xã, vừa nãy em không nghe nhầm chứ, Thúy Vân nói Tử Việt có bạn gái rồi?”