Quan Triều Viễn ném bút lên bàn, vắt chéo chân.
Giản Ngọc cũng vắt chéo chân ngồi đối diện bàn làm việc của Quan Triều Viễn.
Không ngờ tư thế, vẻ mặt của hai người giống nhau đến thế.
“Tìm tôi đến làm gì?”
“Anh từng đi nhiều nơi, có nơi nào hợp để đi chơi không? Phải yên tĩnh và có phong cảnh đẹp, tốt nhất là phải đặc biệt.”
Giản Ngọc bỗng ngồi thẳng người dậy, ghé đến gần Quan Triều Viễn: “Cậu muốn đưa cô gái nào ra ngoài chơi?”
“Tất nhiên là vợ tôi rồi!” Quan Triều Viễn nhướng mày, vẻ mặt thách thức.
“Vậy thì chẳng có gì thú vị.”
“Rốt cuộc là có không? Có thì nói, không thì cút.”
Quan Triều Viễn cũng ngồi thẳng người rồi lại cầm bút lên, nói thật, anh thực sự rất ghét Giản Ngọc, thấy người đàn ông này là thấy phiền.
Giản Ngọc khoanh tay trên bàn, hai ngón tay cái quấn thành hình tròn.
“Có thì cũng có, năm ngoái tôi ra biển bị lạc, đi qua một hòn đảo nhỏ, chắc là vẫn chưa bị khai phá, cảnh rất đẹp.” Giản Ngọc nhìn Quan Triều Viễn nín thở lắng nghe thì bổ sung thêm một câu: “Hợp để hưởng trăng mật.”
Câu này như đánh vào suy nghĩ của Quan Triều Viễn: “Ai nói tôi muốn hưởng trăng mật?”
“À, thì ra không phải hưởng trăng mật với Tô Lam à, vậy xem như tôi chưa nói.”
“Hòn đảo anh nói ở đâu?”
“Ừm… nếu tôi nhớ không nhầm…”
Quan Triều Viễn giơ tay ngắt lời Giản Ngọc: “Tôi cho anh một tuần, sắp xếp xong hòn đảo này cho tôi!”
“Đệch! Tôi nợ cậu sao? Cậu đi hưởng trăng mật mà bảo tôi thu xếp cho cậu?”
“Bởi vì anh là cấp dưới của tôi! Ra ngoài!” Quan Triều Viễn chỉ ra cửa.
Giản Ngọc đứng lên nhìn Quan Triều Viễn đột nhiên cáu kỉnh với vẻ mặt bất lực.
“Được thôi, ai bảo tôi là cấp dưới của cậu chứ.”
Cung Nghênh Hợp.
Đây là cung điện còn sót lại từ thời Tống, sau nhiều lần tu sửa đã trở thành một địa điểm để quay phim, rất nhiều bộ phim cổ trang đều được quay ở đây.
Rất nhiều cảnh quay của ‘Trinh Hậu truyện’ đều được hoàn thành ở đây.
Vì thời tiết ngày càng nóng mà phân cảnh phải quay lại là phân cảnh mùa đông nên các diễn viên đều phải mặc trang phục rất dày, ai cũng không ngừng kêu than.
Tô Nhược Vân vừa quạt vừa đọc kịch bản, nóng nảy đến mức hoàn toàn không nhịn được nữa, cảm giác như quần áo trên người mình đều thấm đẫm mồ hôi.
“Đoàn phim này có bệnh à? Mùa hè đi quay cảnh mùa đông, mùa đông đi quay cảnh mùa hè, đây chẳng phải tra tấn người ta sao?”
Nói xong, Tô Nhược Vân ném kịch bản trong tay xuống đất.
“Chị Nhược Vân, hay là em đi mua cho chị ly cà phê đá nhé?” Trợ lý Hoàng Xán vội nói.