Lúc này, điện thoại lại vang lên Nhưng lần này, chuông điện thoại vang lên không ngừng nghỉ.
Triều Viễn không bắt máy, nó sẽ dám tiếp tục đổ chuông…
Tô Lam nhịn cười, dịu dàng mở miệng: “Điện thoại kìa anh.”
Quan Triều Viễn bực bội nhìn chăm chăm vào điện thoại, không muốn đứng dậy.
Tô Lam nửa nắm trên sô pha, Thấy dáng vẻ tức giận của anh khi đi nhận điện thoại, Chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi buồn cười.
Quan Triều Viễn bước vài bước đến bàn trà bên cạnh, nhìn lướt qua màn hình.
Là Tân Tấn Tài gọi.
Vào thời điểm cuộc gọi được kết nối, cơn tức giận của Quan Triều Viễn đã lên đến đỉnh điểm.
Anh nghiến răng trả lời điện thoại: “Tần Tấn Tài, nếu không có chuyện gì quan trọng, Tôi sẽ lập tức đến bệnh viện rồi đánh cậu đến mức mẹ cậu cũng không nhận ra đấy!”
Tân Tấn Tài ở đâu dây bên kia vẫn rất vui vẻ, Vừa nghe thẩm giọng nói giận dữ ấy, anh sợ tới mức suýt nữa thì vung tay ném luôn điện thoại ra ngoài.
Anh ta hít một hơi, rồi vội vàng cẩn thận nói: “Anh hai, em, em định gọi điện nhắc nhở một chút, Tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng cũng phải kiềm chế đói”
Quan Triều Viễn không nói gì, gân xanh trên huyệt Thái Dương đang liều mạng nhảy lên.
“Thật ra thì, lúc nãy em có đi hỏi bác sĩ phụ trách.
Cô ấy nói cơ thể chị dâu nhỏ hơi gầy, sức khỏe cũng không tốt lắm, Anh là một người đàn ông đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất, Nhưng sợ rắng chị dâu sẽ không chịu nổi.
“Tân Tấn Tài!”
Tân Tấn Tài sợ tới mức suýt thì hét lên, nhưng miệng vẫn nổ như pháo: “Bác sĩ nói anh phải cấm dục nửa tháng!
Anh cũng phải nhắc Lâm Mộc chuẩn bị một ít đồ ăn tốt cho sức khỏe, dùng đồ ăn để bồi bổ là tốt nhất.
Được rồi, em nói hết rồi đó.
Chúc hai người hạnh phúc, gặp sau nhé.”
Nếu Tân Tấn Tài không cúp máy nhanh, Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ đánh anh ta theo đường dây điện thoại luôn.
Tô Lam nghỉ ngờ nhìn Quan Triều Viễn.
Nghe cuộc nói chuyện vừa rồi của anh, người gọi chắc hẳn là Tần Tấn Tài thì phảï Nhưng Tân Tấn Tài vẫn luôn sợ hãi Quan Triều Viễn cơ mà nhỉ?
Có thể làm cho anh tức giận như vậy, thật đáng ngạc nhiên!
Sau khi ném điện thoại sang một bên, Quan Triều Viễn chợt nhớ tới kết quả báo cáo sức.
khỏe vừa rồi.
Chợt có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Lần đi này của anh đã kéo dài đến sáu ngày rồi.
Giờ lại phải kiềm chế thêm nửa tháng nữa, tổng cộng hơn 20 ngày đó!
Tô Lam hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, Đối với Quan Triều Viễn mà nói, ngay cả dì cả của cô đến cũng là một loại tra tấn.
Giờ đây, anh phải nén cái nhiệt huyết đàn ông vào lòng rồi ôm cô yêu tinh nhỏ này mà ngủ, Những chẳng thể làm được gì cả, Sếp Lệ cảm thấy, hai mươi ngày sau, Có khi mình sẽ đắc đạo mà chết ấy chứt “Quan Triều Viễn?”
Tô Lam khẽ gọi Quan Triều Viễn quay đầu nhìn về phía cô.