Tô Lam không nhịn được liền đỏ mặt: “Có cần phải khoa trương như vậy không?”
“Chính là khoa trương như vậy đó!”
€ó lẽ là bởi vì sắp chia tay, cho nên kể từ sau khi đoàn người biết Tô Lam mang thai không những không đối đãi với cô bằng cặp mắt khác mà ngược lại lại hết sức rộng rãi chiếu cố cô.
Có cô nương còn rất tò mò không biết khi mang thai sẽ có cảm giác gì, vì vậy liền xoay vòng vây quanh Tô Lam trước sau chiếu cố, ân cần hỏi han, thậm chí còn muốn sờ sờ bụng của cô.
Trong lúc đốt lửa trại, ngọn lửa lớn hừng hực cháy phải chiếu gương mặt đỏ hồng của mọi người.
Rượu qua ba tuần, có người cầm mic lên bắt đầu tâm sự: “Bốn năm này chính là bốn năm đẹp nhất trong quãng đời của tôi, cũng là bốn năm mà cả đời này tôi sẽ nhớ mãi không quên!”
“Mặc dù ở qua tối hôm nay, rất nhiều người sẽ bắt đầu hành tẩu khắp nơi nhưng tôi tin răng mỗi một người ở tại nơi này đều sẽ vĩnh viên không thể quên đại học Lan Ly, sẽ không quên từng người từng người chúng ta, càng sẽ không thể quên đêm cảm trại ngày hôm nay!”
“Thanh xuân của chúng ta ở chỗ này, lòng tin của chúng †a cũng ở nơi đây. Bất kể là mười năm sau, hay là hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, chúng ta đều vẫn là bạn học tốt nhất của nhau!”
Những lời cảm động lòng người này khiến cho không ít người ngồi tại nơi này đều lắng lặng lau đi từng tầng từng tầng nước mắt chợt trào dâng.
Hai người Lâm Thúy Vân cùng Tô Lam ngồi chung một chỗ, cô theo bản năng nghiêng đầu nắm lấy tay Tô Lam, nghiêm trang mở miệng: “Tô Lam, nhất định chúng ta sẽ làm bạn tốt cả đời, có đúng hay không?”
Tô Lam cũng nắm tay Lâm Thúy Vân thật chặt, dùng sức gật đầu: “Không chỉ là bạn tốt, nhất định chúng ta sẽ là mẹ nuôi của đứa nhỏ của nhau, chúng ta vĩnh viễn cũng là người cùng một nhà!”
Tính cách của Lâm Thúy Vân vốn dĩ đỉnh đạc, nhưng mà hôm nay dưới tác động của cảm xúc chia tay này, hơn nữa còn có chút men say, khiến cả người cô cũng trở nên mềm mại hơn.
Lời của Tô Lam còn chưa kịp nói xong, hốc mắt của cô liền đỏ.
Cô giang hai cánh tay trực tiếp đem Tô Lam ôm vào trong ngực: “Tô Lam, chúng ta chính là người một nhà, mình nhất định sẽ yêu cậu thật nhiều có được không! Nếu không có cậu thì sau này mình cũng không biết phải làm sao nữa”
Lập tức hốc mắt của Tô Lam bỏ bừng lên. Cô dùng sức ôm lấy Lâm Thúy Vân: “Thúy ‘Vân, cám ơn cậu đã chiếu cố mình nhiền năm như vậy, không có cậu minh cũng không biết nên làm cái gì!”
“Hu hu hu…”
Đột nhiên hai cô bé trở nên đa sâu đa cảm, khiến cho trên đầu hai người Lục Mặc Thâm cùng Quan Triều Viễn ngồi một bên đầy hắc tuyến.
Lâm Thúy Vân cùng Tô Lam không có đối phương cũng không cách nào sống, vậy hai người đàn ông bọn họ thì coi là cái chỉ?
Mùa ly biệt cũng là mùa tơ tình nhộn nhạo.
Sau khi rươu quá ba tuần, một ít tình nhân bởi vì sau khi tốt nghiệp mới bắt đầu quấn quýt nhau.
Cũng có một ít đàn ông mượn rượu để tăng thêm can đảm, bắt đầu làm quen với nữ sinh mà mình thích.
Bên này Lâm Thúy Vân cùng Tô Lam.
vẫn còn đang đắm chìm trong thương cảm, thì bên kia một người con trai cao gầy, dáng vẻ nho nhã lịch sự như tựa như uống nhiều rồi, vì thế chỉ dùng mấy bước đã vọt đến bên cạnh người chủ trì đoạt lấy mic từ trong tay anh ta: “Mọi người im lặng một chút, tôi có lời muốn nói!”