Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2912

Tôi đi!

Làm thế nào mà Liễu Minh Hào có thể biết chuyện này?

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa cô ấy và Lục.

Mặc Thâm quá phức tạp. Trong một khoảng thời gian ngắn, cô ấy thực sự không thể nói rõ ràng hết được.

Cô ấy phải nhanh chóng giải quyết đống lộn xộn này mới được!

Nhìn Liễu Minh Hào trước mặt tâm trạng cô ngày càng xúc động hơn, vội vàng gạt tay anh ấy ra, nặn vài giọt nước mắt lăn dài: “Liêu Minh Hào, đừng nói lung tung, tôi biết hết những gì anh nói Liễu Minh Hào không thể tin được: “Em nói gì? Em tất cả rồi ư?”

Lâm Thuý Vân gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết những điều này, ngay cả khi Lục giáo sư thực sự có một vị hôn thê thì sao? Tôi chỉ thích anh ta, tôi yêu anh ta cho đến chết, ngay cả sau này khi anh ta kết hôn, tôi vẫn yêu anh ta! “

Liễu Minh Hào như không thể tin vào tai chính mình: “Lâm Thúy Vân, em…

Lâm Thuý Vân vừa khóc nức nở vừa lau nước mắt: “Tôi biết, có phải anh muốn nói tôi rẻ mạt đúng không? Nhưng mặc kệ anh có nói cái gì thì tôi vẫn yêu anh ta! Không có cách nào có thể khống chế việc yêu một người, nếu tôi có thể kiểm soát nó thì tôi cũng đã yêu anh rồi, đúng không? Liêu Minh Hào, để tôi nói cho anh biết, cho dù trong tương lai tôi có là người thứ ba thì đó cũng là do tôi tự nguyện. Từ bây giờ, xin đừng làm phiền tôi nữa!”

Lâm Thuý Vân nghĩ nói như vậy đã đủ mạnh rồi nên đang định rời đi.

Nhưng ai ngờ, Liêu Minh Hào lại bị kích đến đỏ cả mắt.

Anh ấy vội vã chạy tới, ôm lấy cô ấy và run rẩy một cách tuyệt vọng: “Lâm Thúy Vân, em có bị điên không? Sao em lại rẻ mạt như vậy? Tại sao em lại như vậy, anh thích em nhiều đến thế, còn em thì sao? Thà làm người thứ ba chứ không yêu anh!”

Lâm Thuý Vân choáng váng khi bị anh ấy ôm chặt như vậy, Có gì đó không đúng.

Biểu hiện của Liễu Minh Hào thực sự rất bất thường!

Cảm xúc của anh ấy như bị mất kiểm soát, giống như chịu rất nhiều sự kích thích.

Lâm Thúy Vân bị hoảng sợ không thể chịu đựng nổi nữa liền vung tay lên cho anh ấy một cá tát.

“Bốp” một tiếng giòn vang.

Liễu Minh Hào bị một cái tát này làm cho ngây ngốc, cứng đờ tại chỗ.

Lâm Thúy Vân quả thật là sắp bị anh ấy là chọc tức chết, mở to đôi mắt tròn xoe trừng lên, hung hăng nhìn chăm chăm vào anh ấy: “Liều Minh Hào, em nói cho anh biết em rất ghét anh! Chỉ cần nhìn thấy anh nhiều hơn một chút là em lại cảm thấy chán ghét! Cho nên anh hãy chết tâm đi, anh nghe cho rõ đây, cho dù em có làm tiểu tam cho.

Lục Mặc Thâm, cũng tuyệt đối sẽ không chọn anh!”

Nói xong những lời này, Lâm Thúy Vân lập tức xoay người nhanh chóng chạy đi.

Liễu Minh Hào cứ như vậy đứng yên tại chỗ, anh ấy ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lâm Thúy Vân rời đi, vô cùng không cam lòng.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Lâm Thúy Vân hoàn toàn biến mất, lý trí của Liêu Minh Hào.

mới chậm rãi quay trở về bình thường Trong cổ họng của anh ấy mang theo sự khinh miệt, cười lạnh một tiếng: “Tất cả những gì vừa xảy ra, cô đều có thể tận mắt nhìn thấy chứ?”

‘Sau khi lời nói vừa dứt, một thân ảnh cao gầy từ phía sau núi giả của hồ nhân tạo đi ra.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo, trên mặt của cô ấy đeo một chiếc kính râm màu đen thật to che đi hơn phân nửa khuôn mặt to bằng bàn tay đó.

‘Sau khi xuất hiện, cô ấy đã hạ thấp vành nón của mình thêm một chút nữa, đôi môi đỏ tươi gợi lên ý cười cay đắng.

Tay phải của cô rũ xuống bên cạnh, một vài bức ảnh nắm ở trong lòng bàn tay đã bị cô bóp cho biến dạng.

“Anh cứ định như vậy mà thích Lâm Thúy Vân?”

Đối mặt với câu hỏi của người phụ nữ, Liễu Minh Hào gắt gao nắm chặt nắm đấm: “Ngay từ đầu tôi chỉ cảm thấy cô ấy có vóc dáng hoàn mỹ, bộ dạng xinh đẹp nên chỉ muốn gọi điện thoại chơi đùa. Thật không ngờ lại bị cô ấy cự tuyệt. Cô ấy càng từ chối thì tôi lại càng muốn chinh phục, hôm qua khi nhìn thấy cô hôn một người đàn ông khác, tôi bỗng nhiên phát hiện ra tôi quả thật là ghen tị đến phát điên Người phụ nữ đó hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên, vần là không thể chiếm được một thứ gì đó vô cùng trân quý! Ngược lại tôi đang có một kế hoạch, tôi nghĩ là có thể làm cho hai người chúng †a đều đạt được thứ mà bản thân mong muốn…


Chương 2913
Lúc này Tô Lam đang đứng chờ Lâm Thúy Vân trên con đường bên cạnh hồ nhân tạo.
Không lâu sau đó thì thấy cô ấy chạy ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.
“Thúy Vân, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”
“Đừng nói nhiều như vậy, chúng ta mau đi thôi!”
Tô Lam bị cô ấy túm lấy, một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước.
“Cậu nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải Liễu Minh Hào bắt nạt cậu hay không?”
“Tớ cảm thấy Liễu Minh Hào kia có chút kỳ quái, sau này chúng ta phải cẩn thận một chút, tốt hơn hết là nên tránh xa anh ta”
“Được”
Hôm nay có một tiết học là của Lục Mặc Thâm.
Toàn bộ chỗ ngồi và bậc thang bên trong phòng học liền giống như thường lệ đều bị đám sinh viên mê muội Lục Mặc Thâm chặn lại không có lối đi Giờ học của giáo sư Lục có chất lượng vô cùng tốt, trong suốt quá trình giảng bài mọi người đều lắng nghe rất nghiêm túc.
90 phút trôi qua rất nhanh.
Hai tiết học kết thúc, Lục Mặc Thâm tắt máy chiếu, hai tay mở rộng chống đỡ trên bục giảng: “Hôm nay nội dung mới nói đến đây thôi, mười phút còn lại mọi người có thể bắt đầu đặt câu hỏi.”
Đợi sau khi hai hoặc ba chàng trai đầu tiên hỏi xong một số câu hỏi liên quan đến học thuật.
Tiếp theo có một cô gái được gọi tên, vô cùng phấn khích đứng dậy.
Ánh mắt hâm mộ của các bạn gái xung quanh đều ùn ùn kéo đến, mặc cho ai cũng đều nhìn thấy được, trong mắt của cô gái như có vô số trái tìm màu hồng muốn bắn ra ngoài: “Giáo sư Lục, em có thể hỏi một câu hỏi không liên quan gì đến nội dung lớp học được hay không ạ?”
Lục Mặc Thâm đưa tay đẩy gọng kính trong suốt, giọng nói nhã nhặn: “Có thể”
Chỉ thấy cô gái kia chớp chớp mắt một cái, sau đó đột nhiên lớn tiếng mở miệng: “Giáo sư Lục, lần trước trong giờ học có một bác gái chạy đến đây nói rằng bà ấy là mẹ vợ của thầy! Thầy thật sự đã kết hôn rồi sao? Nếu vấn chưa kết hôn vậy bây giờ thầy có bạn gái hay không?”
Trong lớp học, Tô Lam nghe thấy câu hỏi sắc bén như vậy thì vẻ mặt cũng trở nên khiếp sợ.
Cô vô thức quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân.
Lâm Thúy Vân vô cùng vô tội liếc mắt một cái: “Có liên quan gì đến tớ chứ? Sao cậu lại nhìn tớ?
Tô Lam hết sức im lặng lắc đầu, hạ thấp giọng nói: “Không phải tớ nhìn cậu, mà là Lục giáo sư…”
Cái gì?
Trên bục giảng, Lục Mặc Thâm lúc này đang †ao nhã đứng ở đó, vẻ mặt của anh ta vô cùng ôn nhu, ánh mắt cưng chiều nhìn về phía hai người các cô.
Tô Lam đương nhiên hiểu được người anh nhìn chäm chăm là ai Lâm Thúy Vân nghỉ hoặc ngẩng đầu, sau đó đụng phải ánh mắt của Lục Mặc Sâm, mày của cô ấy nhíu lại.
Trong mắt của Lâm Thúy Vân, ánh mắt này của anh †a có vẻ vô cùng lưu manh, cô ấy vô thức.
nổi da gà Những cái này có thế bỏ qua, nhưng đáng sợ hơn chính là Lục Mặc Thâm lại không trả lời câu hỏi mà thay vào đó lại nhìn cô ấy với đôi mắt mập mờ như vậy. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người cũng rơi xuống trên người của cô ấy.
Cả phòng học ngay lập tức nổ tung, những nữ sinh đó không dám tin trừng mắt thật lớn: “Trời ơi, tại sao giáo sư Lục lại nhìn Lâm Thúy Vân chảm chằm vậy? Sẽ không phải thật sự là những chuyện mà tôi đang nghĩ đó chứ?”
“Chẳng lẽ bạn gái của giáo sư Lục là Lâm Thúy Vân: “Không có khả năng, tôi nhớ rõ hai người bọn họ trước kia rõ ràng là như nước với lửa, vô cùng bất hòa!”
“Trời cao biển rộng không có gì là không thể xảy ra, nói không chừng hai người bọn họ bê ngoài chỉ đang tỏ ra bất hòa nhưng thật ra là đang ngấm ngầm qua lại thì sao”
“Tôi khinh, nếu thật sự như vậy thì chẳng phải là giáo sư Lục như hoa như ngọc đã bị cảm vào một bãi phân trâu hay sao?”
“Cậu mau câm miệng đi, có vẻ như Lâm Thúy Vân đang muốn đến đây đánh cậu đó”
Lúc này Lâm Thúy Vân quả thật là vô cùng tức giận, làm sao mà cô ấy còn ngồi yên được chứ?
Hai tay võ mạnh lên bàn học, phắn nộ đứng dậy.


Chương 2914

Tô Lam vội vàng giữ chặt cô ấy lại.

“Tô Lam, cậu có nghe thấy không? Đám mê trai này vậy mà lại dám nói tớ là một bãi phân trâu? Thật sự là không thể nhịn nổi! Tớ mà không đánh cho mặt của bọn họ nở hoa thì tớ không thể chịu được mà”

“Được rồi, bọn họ chỉ là đang ghen tị với cậu mà thôi!”

Tô Lam vội vàng thuận khí cho cô ấy.

Tình cảnh lúc này loạn thành một đoàn, nữ sinh vừa rồi đặt câu hỏi vẫn không chịu bỏ qua, †ầm mắt của cô ta gắt gao đuối theo Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, sao thầy không trả lời câu hỏi của em?”

Lúc này, Lục Mặc Thâm rốt cuộc cũng chịu mở miệng: ‘Không sai, tôi thật sự đã có bạn gái rồi”

“Trời ơi, đây quả thật là một tin tức sấm sét giữa trời quang mài”

Một loạt tiếng kêu rên đột ngột bùng phát trong lớp học.

Nữ sinh kia rõ ràng cũng vô cùng thất vọng, nhưng cô ta vẫn nhịn không được truy hỏi thêm: “Vậy giáo sư Lục, thầy có thể cho bọn em biết bạn gái của thầy rốt cuộc là ai hay không?”

Không biết tại sao, khi nghe thấy câu hỏi này, Lâm Thúy Vân đột nhiên lại cảm thấy sau cổ trở nên lạnh lẽo.

Cô ấy cẩn thận ngẩng đầu, phát hiện Lục Mặc.

Thâm lại tiếp tục dùng ánh mắt mập mờ đó nhìn chảm chẵm vào mình.

“Nếu các em đều tò mò như vậy thì tôi cũng sẽ không giấu diếm nữa.

Lục Mặc Thâm cười cười, sau đó tay phải chậm rãi nhấc lên: “Kỳ thật, cô ấy chính là…”

Mục tiêu của anh ta vô cùng rõ ràng không có một chút sai lệch, chính là đang chỉ thẳng về hướng mà Lâm Thúy Vân đang đứng.

Chỉ có trời mới biết, ngay lúc này trái tim của Lâm Thúy Vân dường như đã sắp từ trong miệng trực tiếp nhảy ra ngoài.

Trong ánh mắt của cô mang theo cầu xin và phần nộ, còn có dục vọng uy hiếp trần trụi.

Lục Cầm Thú, anh dám!

Nếu anh dám nói ra nửa lời, tôi sẽ liều mạng với anh ngay bây giờ!

Nhưng sự phân nộ của cô ngay lúc này cũng không làm ảnh hưởng tới Lục Mặc Thâm đang đứng đó.

Sau đó bỗng nhiên liền nghe được anh ta đột ngột mở miệng nói: ” Lâm Thúy vân.”

Đệch!

Trong tức khảo, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân hoàn toàn biến đen.

Ngay cả Tô Lam cũng trợn mắt há hốc mồm: Có phải giáo sư Lục bị điên rồi hay không?

Lan Ly là trường cao đẳng bậc nhất trong cả nước.

Mặc dù không có quy định không có nói rõ việc nghiêm cấm yêu đương giữa giáo viên và học sinh, nhưng mà… Tận sâu trong nhận thức của giáo viên và học sinh của toàn trường thì không cần phải nói nhiều mà cũng vô cùng ăn ý đều không tán đồng việc đó.

“Trời ơi, không phải chứ?”

“Thật sự là Lâm Thúy Vân hả!”

“Tại sao giáo sư Lục lại có khẩu vị nặng như vậy?”

Đám nữ sinh đang ngồi gần bên cạnh bục giảng nhất thời cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.

Lâm Thúy Vân bị ánh mắt của mọi người nhìn chăm chú đến mức đầu óc choáng váng, Cô ấy muốn mở miệng giải thích rố ràng nhưng căn bản là không biết phải nên nói cái gì mới tốt.

Lúc này, Lục Mặc Thâm đột nhiên lại mở miệng: “Cô ấy cũng biết, nếu có hứng thú muốn hiểu rõ hơn về vấn đề cá nhân của tôi thì cứ đi hỏi cô ấy là được rồi”

Con mẹ nói Giáo sư Lục, anh có thể nói chuyện mà không cần phải ngừng lại một lúc thật lâu như vậy được hay không?

Chân của Lâm Thúy Vân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã không chống đỡ được mà trực tiếp ngã lại xuống chỗ ngồi.


Chương 2915

Thật vất vả lắm mới có thế đứng vững được, cô ấy hùng hổ ném đôi mắt sắc bén như dao về phía Lục Mặc Thâm.

Vừa hay anh ta cũng đang nhìn mình.

Đôi mắt của anh ta mang theo ý cười, ngay lập tức đã khiến cho Lâm Thúy Vân bùng nổ: Tên khốn kiếp này, lại đùa giỡn với mình nữa!

“Buổi học hôm nay của chúng ta đến đây thôi.”

Sau khi Lục Mặc Thâm thu dọn sách vở xong đã trực tiếp đi xuống bục giảng, dừng lại bên cạnh Lâm Thúy Vân: “Mẹ chồng tương lai của tôi mang cái gì đến cho tôi vậy?”

Lâm Thúy Vân quả thật là tức muốn chết: “Ném rồi”

Lục Mặc Thâm nhíu mày: “Vậy sao, nếu đã vậy thì đợi lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”

ừ từ thôi, anh chờ một chút!”

Lâm Thúy Vân nhìn thấy anh ta muốn lấy điện thoại di động ra thì vội vàng đứng lên.

Cô ấy luống cuống tay chân lấy ra một bịch bánh quy tình yêu từ bên trong túi vải Đóng gói vô cùng tỉnh xảo, nhưng lại bị cô ấy xem như rác rưởi ném thẳng vào tay của Lục Mặc Thâm: “Cho anh đấy!”

Khóe miệng của Lục Mặc Thâm giật giật, sau đó đột nhiên lại vô cùng mập mờ dựa vào trước mặt Lâm Thúy Vân: “Thay tôi cảm ơn mẹ chồng và cả bạn gái của tôi nữa”

Nói xong liền ung dung tự tại đi ra khỏi lớp học.

Ngay lúc này, anh ta cũng không còn bị một đám người Oanh Oanh Yến Yến vây quanh, anh ta có hơi cảm thán, sớm biết được sẽ như vậy thì chắc chắn anh ta đã tuyên bố mình có bạn gái từ lâu rồi!

Còn cảm ơn? Cảm ơn cái đùi gà mẹ nhà anh!

Lâm Thúy Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi Tô Lam đứng ở một bên thiếu chút nữa đã không nhịn được cười, khóe miệng co rút, cô.

cố tình nói: “Thúy Ván, thật ra tớ cảm thấy giáo sư Lục có đôi lúc cũng rất đáng yêu. Hay là chúng ta đã đâm lao thì phải theo lao, lập tức biến anh ta trở thành bạn trai của cậu, cậu thấy như vậy có được không?”

“Năm mơi Trái tìm của tớ chỉ có thể trao cho hoàng tử bạch mã của tớ mà thôi, những người khác đều là dư thừa!”

Lúc này, Lục Mặc Thâm vừa bước ra khỏi cửa lớp học, cũng mơ hồ nghe được những lời này.

Bước chân của anh ta hơi dừng lại một chút.

Một tia sáng sắc bén đột ngột lóe lên trong đôi mắt ẩn đẳng sau tròng kính.

Sau giờ học, Tô Lam và Lâm Thúy Vân ôm lấy cánh tay của nhau, cùng nhau đi ra khỏi cổng trường cao đẳng y tế Lan Ly.

Một chiếc xe thương mại màu đen giống như đã dừng lại ở bên đường trong một thời gian dài, lúc này như đã phát hiện mục tiêu rõ ràng, chậm rãi chạy thẳng về phía của hai cô.

Không lâu sau đã có một người đàn ông cao lớn và đẹp trai bước xuống xe, đi tới trước mặt Tô Lam: “Cô Tô, bây giờ cô có rảnh không?”

Tô Lam nhíu mày, cô nắm lấy tay của Lâm Thúy Vân chuẩn bị xoay người rời đi: “Phải xin lỗi Cậu Tư rồi, tôi hiện tại không rảnh”

Trên mặt của Tư Vũ Chiến vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, anh ta không hề bỏ cuộc, mà vẫn tiếp tục bám riết: “Cô Tô, Mẫn Loan muốn được gặp cô môt chút”

Tô Lam có chút không kiên nhãn: “Cậu Tư, cậu thật sự rất kì lạ đó. Nhà họ Tư các người muốn tiền có tiền, muốn thế có thế. Anh muốn loại phụ nữ nào lại không được? Tại sao cứ phải giống như một kẻ hầu người hạ đi theo phía sau Mộ Mẫn Loan, lúc nào cũng lắc đuôi cầu xin cô ấy vậy? Có cần thiết phải làm như vậy hay không?”

Phải biết rằng, trước đây lúc Mộ Mẫn Loan còn là bạn gái của anh trai, dường như mỗi ngày đều đi theo phía sau mông anh trai,muốn vứt bỏ cũng không bỏ được.

Tô Lam còn nhớ rõ lúc đó, Mộ Mãn Loan đối với anh của cô dường như là nghe lời tuyệt đối, vừa khéo léo vừa ngoan ngoãn.

Tô Lam đã từng chính tai nghe được anh trai mình nói với Mộ Mẫn Loan.


Nếu đã là người phụ nữ của anh thì chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Còn lại những việc khác thì không cần phải làm bất cứ cái gì cả.

Sau đó anh cũng đã thật sự nói được làm được.

Anh ấy xem Mộ Mẫn Loan như một oô công chúa, cẩn thận nuôi dưỡng che chở.

Cô ấy không cần phải đi làm, không cần phải giặt ủi hay nấu ăn, cũng không cần phải làm bất cứ một công việc gì cả.

Tất cả những gì cô ấy phải làm là mỗi ngày ăn mặc thật xinh đẹp, sau đó dịu dàng, ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt anh ấy là được.

Đối với Mộ Mẫn Loan mà nói, mặc kệ Tô Duy Nam có xuất hiện trong bất kì tình huống nào thì trong mắt của cô ấy cũng vĩnh viễn chỉ có một mình anh trai của cô.

Ánh mắt Mộ Mãn Loan nhìn anh trai giống là như nhìn lên một vị thần ở trong trái tim của cô ấy, vô cùng sùng bái và tin tưởng.

Nếu như Tư Vũ Chiến đã quen biết Mộ Mãn Loan từ lúc đó thì chắc chắn cũng biết được phương thức ở chung của Mộ Mãn Loan và Tô Duy Nam là như thế nào.

Mà bây giờ, anh ta vẫn lựa chọn ở bên nhau cùng với Mộ Mãn Loan, chẳng lẽ anh ta cũng không có một chút để ý nào hay sao?

‘Tô Lam chính là muốn chọc giận anh ta, quả thật Tư Vũ Chiến cũng bị lời nói này của cô làm cho sắc mặt cứng đờ.

‘Sau đó không còn một chút cảm xúc dự thừa nào nữa: “Cô Tô nghĩ như thế nào tôi cũng không thể khống chế được, Mắn Loan chỉ là muốn tôi truyền đạt lại với cô một câu, chuyện cô ấy muốn nói có liên quan đến việc ngày hôm đó tại tiệm ảnh Bách Tâm”

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại của Tô Lam vang lên.

Cô lướt qua màn hình, đồng ý nhận điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Mộ Mãn Loan dịu dàng như nước: “Lam, tôi biết nếu anh ấy mời thì cô sẽ không chịu đi”

Giọng nói của Tô Lam rất lạnh nhạt: “Nếu đã biết như vậy thì cô còn bảo anh ta đến dây chặn đường tôi làm gì chứ?

“Trước khi xảy ra chuyện, anh trai của cô đã để lại cho tôu một thứ, cô có muốn tới xem một chứt hay không?”

Biểu tình trên mặt của Tô Lam trong nháy mắt ngưng tụ Sau một hồi do dự, cô thản nhiên nói: “Tôi biết Cúp điện thoại, cô quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân, cậu tự trở về trước đi, tớ đi gặp Mộ Mẫn Loan một chuyến”

Lâm Thúy Vân có chút lo lắng nhìn Tư Vũ Chiến một cái: “Đi với anh ta, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tô Lam lắc đầu: “Nói như thế nào thì cậu Tư cũng là một nhân vật có mặt mũi ở thành phố Ninh Lâm, anh ta sẽ không dám làm gì tớ đâu, cậu yên tâm! Sau khi giải quyết xong chuyện này tớ sẽ quay lại”

Nửa tiếng sau.

Tư Vũ Chiến đưa Tô Lam chạy đến biệt thự của Mộ Mãn Loan năm ở khu vực phồn hoa “Cô Tô, cô cứ ngồi đây chờ một chút, tôi đi gọi Mắn Loan xuống”

Tô Lam nhàm chán ngồi trên sô pha.

Được rồi, tại sao anh trai của mình lại để lại thứ gì đó cho cô ấy chứ?

Chẳng lẽ là anh trai của cô đã sớm biết được mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới làm như vậy?

Tô Lam kinh sợ, bị suy nghĩ táo bạo này của mình làm cho giật mình Cô vội vàng lắc lắc đầu, muốn chuyển hướng sự chú ý của mình. Trong lúc cảm thấy nhàm chán, cô liền đứng dậy đi lang thang trong phòng khách.

Khi đi ngang qua nhà vệ sinh, cánh cửa nhỏ được bao quanh bởi cầu thang đã thu hút sự chú ý của cô.

Thông qua khe cửa, cô dường như có thể nhìn thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Sự tò mò mạnh mẽ đã thu hút cô từ từ đi qua.

Thật ra thì Tô Lam cũng biết, tùy ý chạy loạn trong nhà người khác là không tốt lắm.


Nhưng thật sự là cô không thể khống chế được, giống như bị người khác giật dây lôi kéo.
Tô Lam chậm rãi bước đến và nhẹ nhàng mở cửa phòng, “Cạch..”
Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, nhưng thứ: xuất hiện bên trong làm cho con ngươi Tô Lam đột nhiên hoảng sợ.
Cả người cô đứng đờ, nhưng tiếng bước chân nhẹ nhàng đã kéo lại tâm trí của cô.
Tô Lam nhanh chóng rời khỏi phòng, làm như không có việc gì giả vờ nhìn xung quanh.
“Tô Lam, cô đến rồi Mộ Mẫn Loan đi phía trước, Tư Vũ Chiến đi theo sau cô ta, sắc mặt trông không được tốt lắm.
Tô Lam lạnh lùng đứng nhìn về phía bọn họ: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà cô lại kêu tôi đến đây?”
Mộ Mãn Loan cười nhẹ, sau đó quay lại nhìn Tư Vũ Chiến: “Anh về trước đi”
Khóe miệng Tư Vũ Chiến khẽ nhếch lên, hôn nhẹ lên trán cô ta: “Vậy anh đi trước, có việc gì nhớ gọi cho anh”
Mộ Mẫn Loan thu lại nụ cười và không nhìn anh ta nữa.
Nhưng Tư Vũ Chiến dường như đã hoàn toàn quen với sự thờ ơ của cô ta.
Anh ta lịch sự gật đầu với Tô Lam, sau đó quay người rời đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Tô Lam không định khách sáo với cô ta, xoay người ngồi xuống ghế sô pha: “Cô đuổi anh †a đi, có chuyện gì thì bây giờ nói thẳng đi”
Đối mặt với Tô Lam, Mộ Mẫn Loan thay đổi sắc mặt, cô ta khẽ cười: “Gần đây bài vở ở Lan Ly có ổn không?”
Tô Lam cố nén sự tức giận: “Không phải cô nói anh trai tôi để lại thứ gì đó sao?”
Mộ Mẫn Loan không trả lời Tô Lam mà nói: “Quan Triều Viễn có thực sự yêu cô không? Anh †a có thực sự tốt với cô không?”
Cuối cùng thì Tô Lam cũng không kìm được nữa, cô đột ngột đứng dậy: “Đủ rồi”
Trên mặt của cô hiện lên vẻ chán ghét: “Mộ Mẫn Loan, cô tưởng cô là người nhà của tôi sao.”
Mộ Mẫn Loan cũng không tức giận: “Chuyện này có liên quan đến những gì mà anh trai cô để lại cho cô.”
Tô Lam năm chặt hai tay, cô hận không thể lao lên phía trước xé bỏ bộ mặt đạo đức giả của cô ta.
Được vài bước liền chạy tới cửa căn phòng nhỏ dưới cầu thang rồi đẩy mạnh cửa: “Mộ Mẫn Loan, cô đừng nghĩ rằng sau tai nạn của anh trai tôi, cô cố gắng thể hiện cô yêu anh ấy và nhớ anh ấy nhiều như thế nào thì lương tâm cô sẽ thoải mái, điều đó thật nực cười”
“Rầm”
Cánh cửa bị đẩy ra, lần lượt hiện lên những bức ảnh lớn xuất hiện trong tâm mắt, những bức ảnh đó chất thành đống cả một căn phòng. Tất cả đều là ảnh của Tô Duy Nam.
Bức ảnh anh ấy tập trung vào công việc.
Bức ảnh anh ấy nghiêm nghị, anh ấy cười mê hoặc trước ống kính và bức ảnh anh ấy đang năm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt sau vụ tai nạn ô tô.
“Mộ Mẫn Loan, tại cuộc họp cổ đông nếu không phải tại cô…người anh ấy yêu thì tâm trạng của anh ấy sẽ không bị ảnh hưởng! Cô dám nói tai nạn của anh tôi không liên quan gì đến cô sao?
Nhưng bây giờ, cô vẫn còn mặt mũi mà nói tôi đến đây, cô đừng giả vờ tình cảm nữa. Cô có biết là cô kinh tởm như thế nào không?”
Khuôn mặt thanh tú của Mộ Mãn Loan lập tức tái nhợt, không còn giữ được vẻ dịu dàng ban đầu.
Nói xong, Mộ Mẫn Loan đứng dậy quay người đi về phía phòng, Bước chân của cô ta có chút loạng choạng, khi đến cửa cô ta đã suýt ngã Mộ Mẫn Loan đi thẳng vào phía sau một bức ảnh khổng lồ, đưa tay ra và tìm thấy thứ gì đó.
Quay sang nhìn khuôn mặt của Tô Lam: “Đây là những gì anh trai của cô để lại cho cô”
Tô Lam giận dữ giật chiếc túi, đã lấy được đồ vậy nên cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào.
Quay người bước ra cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK