Lúc đó ở trong ngôi nhà tình yêu đó, anh cũng dùng giọng nói trầm thấp như vậy, thủ thỉ những lời quyến rũ bên tai.
Cô sợ người đàn ông này, vì sự điên cuồng của anh vào đêm đó.
Nhưng mà cô lại không thể không thừa nhận, sau khi điên cuồng và sợ hãi, thì cô căn bản không thể không thừa nhận, từ sợi tóc cho đến gót chân đều vô cùng thoải mái.
“Ở… nhà”
Tô Lam cố gắng kiềm chế tâm tình của bản thân, làm cho giọng nói của mình nghe như rất bình tĩnh.
“..Ba ngày đều ở nhà sao?”
Tim Tô Lam liền đập điên cuồng.
Giọng điệu của người đàn ông, bình tĩnh đến vô vị, dễ nhận thấy anh đã khôi phục lại lí trí rồi.
Nhưng mà anh lại đi hỏi vấn đề này, đã có phải là đại diện cho việc, anh đã không hề nhớ gì về chuyện đêm đó nữa không?
Không biết vì sao, trong lòng Tô Lam lại có chút mất mát.
Rõ ràng là cô đã dự đoán trước được tình huống này, thậm chí còn dặn dò bọn Lục Anh Khoa không được tiết lộ, nhưng vì sao lúc biết được Quan Triều Viễn thực sự đã quên mất một đêm điên cuồng với mình, trong lòng cô cứ giống như có đồ gì đó đè lên vậy?
Rất tốt” Lúc này giọng nói của Quan Triều Viễn đã kiềm chế được sự tức giận: “Cho em một tiếng, lập tức đến bệnh viện quân khu”
Vứt lại những lời này, điện thoại liền bị dập tất.
Tô Lam vô cùng buồn bực mà nhìn màn hình điện thoại đã tối đen: Tên khốn này, rõ ràng là anh ta ăn hiếp mình thảm như vậy, giờ lại còn dám dùng bộ dạng vênh mặt hất hàm mà ra lệnh cho mình!
Tức giận mà ném điện thoại sang một bên, định chống cự với Quan Triều Viễn đến cùng.
Hôm nay cô không đi đâu hết, xem anh có thể làm gì cô.
“Mẹ, tại sao cha lại ở bệnh viện, có phải là cha ngã bệnh rồi không?”
Tô Lam quên mất, vừa nấy lúc Tô Mỹ Chỉ nghe điện thoại, mở loa ngoài của điện thoại.
Cho nên toàn bộ nội dung đoạn hội thoại vừa nấy đều bị hai đứa nhóc nghe thấy hết rồi Tô Lam ngây người ra một lát, vẫn cứ quyết định trả lời sự thật: “Cha của con bị thương.”
“Cha bị thương rồi, con muốn đi bệnh viện thăm cha” Tô Mỹ Chỉ vừa nghe thấy Quan Triều Viễn bị thương, đôi mắt liền đỏ lên, bắt đầu khóc loạn lên Tô Duy Hưng lại nhíu mày, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tô Lam.
Trước đây Tô Lam không quan tâm là xảy ra chuyện gì, đều sẽ trao đổi với cậu bé Nhưng mà lần này…
Bị Tô Mỹ Chỉ làm loạn đến mức không còn cách nào nữa, Tô Lam chỉ có thể gọi xe đưa hai đứa nhỏ đến bệnh viện quân khu.
Cho dù thế nào đi nữa, có hai đứa trẻ làm bảo vệ, Quan Triều Viễn cũng không dám làm gì với cô.
Bốn mươi phút sau, Tô Lam nắm tay hai đứa trẻ đi đến trước cổng phòng bệnh VIP.
“Cộc cộc cộc.”
Sau khi chần chừ một lát, Tô Lam khẽ gõ cửa phòng, Rất nhanh bên trong có một giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền đến. “Vào đi.”