“Còn không mau bưng trà mời khách đi Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thuý Vân viết đầy chữ uất ức, cô ấy thật không dám tin vào mắt mình, nghiêng đầu nhìn Tô Lam như muốn tố cáo.
“Tô Lam, cậu thấy chứ? Mỗi ngày mình ở nhà đều như vậy, chịu ngược đãi… đây nhất định không phải mẹ mình, ai nha..”
Lâm Thuý Vân còn chưa nói hết, mẹ Lâm đã trực tiếp túm tai cô ấy.
“Lâm Thuý Vân, bà đây đang nói chuyện với con đó, coi như gió thổi qua tai phải không? Bảo con đi bưng trà rót nước con không đi, còn dám tố cáo hả?”
“Ai nha, đau! Mẹ, mẹ buông ra đi, con đi, con đi ngay đây”
Thấy Lâm Thuý Vân đàng hoàng lại, mẹ Lâm mới buông tay, đắc ý chống nạnh.
“Vậy còn được, nhanh đi làm đi, xong rồi vào bếp giúp mẹ”
Lâm Thuý Vân hết sức không phục mạnh miệng nói: “Vì sao nha? Vì sao con phải giúp? Cha con đâu? Thằng hư hỏng Lâm An Nguyên kia đâu?
“Đương nhiên cha con phải trò chuyện với con rể mẹ và Triều Viễn rồi, còn em trai con..”
Mẹ Lâm sửng sốt, bà ấy nghiêng đầu quan sát quanh nhà một vòng.
“Lạ thật, vừa rồi rõ ràng em trai con còn đang ở nhà, sao lại không thấy đâu nữa rồi?”
“Con nó mẹ đó, bà Lâm, mẹ phản ứng thật chậm! Mấy ngày qua Lâm An Nguyên nghe điện thoại cũng tránh vào phòng, nói chuyện.
hết một hai tiếng, hoặc là chạy ra ngoài nghe điện thoại, nửa đêm mới về, mẹ cũng không thèm quan tâm! Con thấy kiểu gì nó cũng yêu rồi”
“Yêu á? Không thể nào?”
Nhà họ Lâm rất cởi mở, cũng rất dân chủ, cha Lâm và mẹ Lâm đều chưa từng cấm bọn họ yêu đương.
Nếu thật sự yêu rồi, Lâm An Nguyên cứ: mang về nhà là được, sao phải lén lút chứ?
“Ai biết được chứ? Không nói nữa, con đi pha trà cho Tô Lam và nam thần của con!”
Lâm Thuý Vân và mẹ Lâm không để bụng cuộc nói chuyện vừa rồi, nhưng người nói vô tình, người nghe lại có ý.
Không hiểu tại sao, Tô Lam đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ở cửa thang máy trung tâm thương mại ngày đó.
Trong lòng cô mưo hồ có cảm giác không yên tâm.
Một mình suy nghĩ một hồi, cô ấy dứt khoát đứng lên, cười ngọt ngào với Quan Triều Viễn.
“Em đi giúp đỡ”
Ở trong phòng pha trà, Lâm Thuý Vân đang làm việc.
Cô ấy vừa quay đầu đã thấy Tô Lam đi về phía này, vội vàng đuổi cô ra “Tô Lam, cậu ra ngoài ngồi đi, vào đây làm gì?”
Tô Lam cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đi tới bên cạnh cô ấy, giúp đỡ cô ấy pha trà.
“Lâm An Nguyên yêu đương thật sao?”
Lâm Thuý Vân ngoẹo đầu, dường như không để chuyện đó trong lòng.
“Thanh niên tuổi trẻ nhiệt huyết mà, coi dù yêu đương cũng không có gì lạ”
Nhưng nói đến đây, Lâm Thuý Vân lại đột nhiên tỉnh quái mở to mắt nhìn Tô Lam.
Chương 3520
“Mình nói này Tô Lam, cậu đã có nam thần rồi, đừng có để ý Lâm An Nguyên nữa nhé! Nó không thể so với nam thần của mình đâu, kém xa một vạn tám ngàn dặm đói!”
Tô Lam hết nói nổi, đưa tay chọc cô ấy.
“Lâm Thuý Vân, cậu đừng có mà nói bậy bạt Muốn đánh phải không?”
Lâm Thuý Vân cười hì hì “Mình đùa thôi mà, đừng coi là thật!”
“Không phải nhà cậu rất dân chủ sao? Nếu yêu thì mang về mới phải, tại sao An Nguyên lại che giấu vậy chứ? Chẳng lẽ cậu không thấy lạ sao?”
Lâm Thuý Vân cũng không coi chuyện này là chuyện gì †o tát cả, nhưng nghe Tô Lam nói nghiêm túc như vậy, cô ấy không kiềm được nhíu mày, bỏ lá trà trong tay xuống.
“Tô Lam, có phải cậu biết gì rồi không?”
Tô Lam hơi do dự, nhưng vẫn nói lại chuyện xảy ra ở cửa thang máy ngày đó cho Lâm Thuý Vân nghe.
“Khi đó, mình không nhìn rõ mặt cô gái kia, nhưng mình luôn cảm thấy mình biết cô ấy”
Giác quan thứ sáu của phụ nữ trước nay đều khá chính xác, hơn nữa Tô Lam luôn nhớ chuyện này, nên bây giờ mới nói với Lâm Thuý Vân.
“Cậu là chị của An Nguyên, chuyện này cậu phải để ý đấy, mình lo cậu ấy sẽ dẫm lên vết xe đổ”
Tô Lam nói đến chuyện Lâm An Nguyên bị Lê Duyệt Tư Hãm hại, bị tống vào tù, thậm chí còn bị đánh.
Lâm An Nguyên trời sinh tính tình rất đơn thuần.
Nếu như gặp phải người phụ nữ lắm mưu nhiều kế, sợ rằng chưa chắc đã là đối thủ của người đó.
Lâm Thuý Vân cũng biết tính Tô Lam, nếu không cảm thấy thật sự có vấn đề, cô cũng sẽ không nói thẳng thắn như vậy.
€ô ấy gật đầu, đưa đồ uống đã chuẩn bị xong cho cô.
“Mình biết rồi, mấy ngày nay mình sẽ nghĩ cách tìm hiểu xem sao. Đi nào, chúng ta ra ngoài trước.”
Chuyện Tô Lam muốn nói đã nói, nên bây giờ cô không còn cảm thấy chuyện của Lâm An Nguyên là gánh nặng trong lòng nữa.
Hai người mang đồ uống ra ngoài Nhưng mà hai người vừa ra ngoài đã thấy cha Lâm ngồi giữa Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm, trong tay đang làm gì đó.
Mà hai người Quan Triều Viễn và Lục mặc Thâm lại đang nghiêm túc phối hợp với ông ấy, thậm chí có lúc sẽ lộ ra vẻ lúc này mới hiểu.
“Triều Viễn, Mặc Thâm, hai người có biết không? Cái này chính là bảo bối, là nhung hươu cao cấp hai ngày trước cha vất vả lắm mới mang được từ Đông Bắc về đó. Cha nghe nói, chỉ cần cắt một miếng ăn vào là có thể tăng cường sức khoẻ, ăn hai miếng là có thể trị được bách bệnh, anh nhiều hơn thì có thể trường sinh bất tửi”
Hai người Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm nhìn sau, sau đó hết sức phối hợp mà gật đầu.
“Vô cùng thần kì”
Hai mắt cha Lâm cũng sáng lên.
“Hai con cũng cảm thấy thần kỳ đúng không! Cha đã nói rồi mà, hai con là người biết hàng, không giống hai người phụ nữ rrong nhà, đều nói cha bịa chuyện, làm sao có thể chứ? Đây chính là đồ cha đặc biệt mua về cho con rể của cha bồi bổ cơ thể, chọn mãi mới được, không thể nào bị lỗi!”
Quan Triều Viễn nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nhìn Lục Mặc Thâm.
“Cha vợ anh đối với anh thật tốt!”
Chương 3521
Sắc mặt Lục Mặc Thâm vô cùng kì lạ, trên trán anh ta như có mồ hôi lạnh đổ xuống.
“Cảm ơn”
Lâm Thuý Vân và Tô Lam nhìn hai người cố gắng diễn, vô cùng phố hợp, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.
Lâm Thuý Vân im lặng lắc đầu.
“Cậu có thấy không? Nam thân và Lục Mặc Thầm vì muốn lấy lòng cha mình, ngay cả ranh giới cuối cùng cũng không cần nữa! Thứ đó bán bên ngoài chỉ có một triệu rưỡi nửa cân, cha mình lại dùng hết ba mươi triệu, còn nói đó là nhung hươu nữa, mình thật không biết nên nói gì cho phải…”
Nói tới đây, Lâm Thuý Vân thở dài, lôi Tô Lam qua giúp đỡ.
“Cha, nhung hươu quý như vậy, cha cứ thu lại đi, lỡ như rơi rớt không phải là lãng phí rồi sao?”
Sau khi Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm nghe thấy Lâm Thúy Vân nói câu này, hai người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cha Lâm vất vả mới tìm thấy những người bạn tri kỷ hiểu thấu nỗi lòng của mình, cho nên không muốn để họ rời đi dễ dàng như vậy.
Dù sao thì trong cái gia đình này, căn bản cũng chẳng có ai quan tâm đến những bảo bối quý giá này của ông: “Các con quả thật là có ánh mắt tinh tường, đợi lát nữa bác sẽ lấy một ít bảo bối của mình ra cho hai con nếm thử một chút!”
Đúng lúc này, từ trong phòng bếp, mẹ Lâm bưng mấy đĩa thức ăn đi ra.
Bà ấy bước tới cạnh bàn rồi liếc nhìn cha Lâm một cái: “Ông có thể đẹp hết tất cả đi càng sớm càng tốt rồi đó! Cũng chỉ vừa mắt ông thôi, đừng để người khác phải chê cười nữa! Người ta đây là người của gia tộc lớn ở thủ đô, có loại bảo bối quý giá nào mà chưa từng thấy đâu chứt Cha Lâm lắc đầu và thở dài, tỏ vẻ sẽ không tranh chấp với phụ nữ.
Tay nghề nấu nướng của mẹ Lâm rất tốt, đồng thời bà ấy cũng làm việc rất nhanh nhẹn.
Thế nên không mất quá nhiều thời gian là đã có một bữa ăn với cơm nước thịnh soạn được bày trên bàn ăn.
Bà ấy vừa gọi nhóm người bên Lâm Thúy Vân qua ăn cơm vừa cân nhắc nói: “Thúy Vân, con đi gọi điện bảo thắng nhóc khốn kiếp An Nguyên về đây cho mẹ. Rõ ràng khi chiều đã nói với nó là buổi tối vê ăn bữa cơm liên hoan với gia đình mà sao đến giờ, tự dưng lại vẫn không thấy người đâu cả? Con hỏi nó thử xem rốt cuộc là đã đi đâu đấy!”
Lúc này Lâm Thúy Vân đã ngồi xuống ghế, cô ấy đang cầm một cái đùi gà trong tay định nhét vào miệng mình. Bỗng nhiên nghe thấy lời này của mẹ Lâm, cô ấy cảm thấy có hơi tức giận: “Bà Lâm này, tên nhóc khốn nạn Lâm An Nguyên đó lại chính là con trai ruột của bà đấy! Nó cũng đâu phải là con trai của tôi đâu, bà muốn gọi điện thoại thì tự đi mà gọi đi”
Mẹ Lâm vừa nghe xong câu nói này của cô ấy, ngay lập tức trợn tròn hai mắt. Bà ấy chống nạnh hai tay, mang dáng vẻ tuôn trào khí thế: “Con nhóc Thúy Vân này, con mà lại dám nói chuyện với mẹ như vậy à, con có tin là tối nay mình sẽ không có cơm ăn nữa không?”
Lâm Thúy Vân đầy giận dữ trừng mắt nhìn cha Lâm: “Cha, cha có thể cố gắng trông coi vợ mình một chút được không?”
“Lâm Thúy Vân!”
“Được rồi, được rồi, để con đi gọi điện thoại là được chứ gì?”
Lâm Thúy Vân miễn cưỡng đặt cái đùi gà xuống, sau đó dặn đi dặn lại Lục Mặc Thâm ngồi bên cạnh: “Giáo sư Lục, tôi phải cảnh cáo anh, anh không được phép ăn vụng đùi gà của tôi đâu đấy! Nếu như tôi quay lại và phát hiện đùi gà của tôi không còn thì sẽ chỉ tra hỏi chắc mình anh thôi đó!”
Chương 3522
Nói xong, Lâm Thúy Vân nhanh chóng chạy ra ngoài phòng khách rồi gọi điện thoại.
Vào lúc này, ở bên ngoài biệt thự sát cạnh, có hai bóng người một cao một thấp đang do dự, chần chừ đứng trước cửa.
Chàng trai đó chính là Lâm An Nguyên, cậu †a lưu luyến không rời ngước nhìn cô gái trước mặt: “Vấn An, hay là em đi vào với anh đi! Thật ra thì cha mẹ và chị gái của anh đều là những người rất tốt! Đặc biệt là cha mẹ anh, họ vẫn luôn rất cởi mở trong phương diện tình cảm với hai chị em bọn anh. Thế nên, em hoàn toàn không cần phải lo lắng gì về những chuyện này đâu!”
Mộ Vẫn An đứng trước mặt Lâm An Nguyên và ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Cô ta nở nụ cười có phần lạnh nhạt, cúi đầu liếc nhìn thoáng qua hai bàn tay to lớn của Lâm An Nguyên đang näm chặt lấy đôi tay bản thân. Sau đó lại hờ hững, chẳng thèm đếm xỉa mà rút tay về: “An Nguyên, có phải anh đã quên mất điều kiện mà tôi đã đề cập tới trước khi đồng ý làm bạn gái của anh rồi, đúng không?”
Tất nhiên Lâm An Nguyên vẫn nhớ kỹ, chẳng qua là lúc đó cậu ta cảm thấy đối với cậu †a mà nói thì mấy điều kiện này quả thật ngoài sức tưởng tượng.
Cậu ta hơi sững người một lúc rồi nhanh chóng nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người khi cậu ta gặp mặt Mộ Vấn An vài ngày trước.
“Vãn An, anh thật sự rất thích em. Trước khi gặp em, anh căn bản không hề tin tưởng vào tình yêu sét đánh. Mãi cho đến lúc trông thấy em, anh mới phát hiện ra rằng tất cả đều có khả năng xảy ra, vậy thì em có thể làm bạn gái của anh không?”
Đây là lời tỏ tình của Lâm An Nguyên dành cho cô ta vào ngay lần thứ ba hai người gặp nhau.
Nhưng mà, người phụ nữ đứng trước mặt cậu ta lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Bên trong đôi mắt to tròn kia hoàn toàn không có một chút xíu sự rung động nào, cô †a cứ như thế đưa mắt quan sát Lâm An Nguyên suốt năm phút đồng hồ.
Trong vòng năm phút tưởng chừng ngắn ngủi này, Lâm An Nguyên cảm giác trái tim mình đập loạn nhịp, cực kỳ hồi hộp hệt như: đang chờ đợi một quyết định không thể nào dự đoán trước được.
Tựa như lâu đến mức đã trôi qua cả một thế kỷ, lúc này Mộ Vãn An rốt cuộc cũng đã lên tiếng đáp lại: “Tôi đồng ý”
Lâm An Nguyên quả thực không dám tin vào tai của chính mình, cặp mắt đột nhiên mở lớn và trợn tròn lên. Cả người cậu ta mừng rỡ như điên nhìn cô ta: “Là thật sao? Em thực sự đã đồng ý rồi sao?”
Biểu cảm trên gương mặt của Mộ Vấn An vẫn như vậy, hình như cũng chẳng có dáng vẻ vui mừng gì: “Nếu như anh cảm thấy ngạc nhiên tới vậy thì tôi có thể từ chối anh trước.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không, không, anh không có ý đó, chỉ là anh thấy rất hạnh phúc!”
Lâm An Nguyên hưng phấn chạy đến, ôm chầm lấy Mộ Văn An vào trong lòng mình.
Sau khi niềm vui sướng của Lâm An Nguyên vơi đi, Mộ Vấn An lại hết sức bình tĩnh đưa ra một số điều kiện với cậu ta: “Muốn tôi làm bạn gái của anh thì cũng không phải là không thể, thế nhưng tôi có điều kiện”
Nghe xong, Lâm An Nguyên cảm thấy hơi †Ò mò: “Điều kiện gì?”
Chẳng lẽ điều kiện mà Mộ Vấn An nhắc tới là điều kiện về mặt tiền bạc sao?
Ngay sau đó, lúc Mộ Vấn An cất lời và nói ra điều kiện của bản thân, Lâm An Nguyên đã rất ngạc nhiên.
“Tôi có thể đồng ý ở bên anh, nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng anh đi ra mắt cha mẹ của anh”
Vào lúc ấy, Lâm An Nguyên còn tưởng rằng do mối quan hệ tình cảm cá nhân giữa hai người chỉ mới bắt đầu, con gái sẽ sợ hãi phải gặp cha mẹ của chàng trai nên điều này cũng có thể thông cảm được.
Chương 3523
Tình cảm của cậu ta dành cho Mộ Vấn An là tình yêu sét đánh, như thể củi khô đụng phải ngọn lửa bùng cháy.
Trái tìm của cậu ta đã bị Mộ Vãn An làm cho tê liệt, vì vậy cậu ta muốn lập tức ở bên cô ta, muốn tìm hiểu thêm về cô ta, muốn tới gần cô ta.
Trước khi hoàn toàn hiếu rõ về người phụ nữ này, Lâm An Nguyên cũng không có ý định gì về chuyện sẽ dẫn cô ta về gặp cha mẹ của mình.
Do đó, lúc Mộ Vãn An nói ra những lời này, Lâm An Nguyên đã không hề do dự mà trực tiếp đáp ứng.
Nhưng mà trong quãng thời gian ở chung với nhau suốt vài ngày kế tiếp, Lâm An Nguyên nhận ra dường như bản thân cậu ta đã bị người phụ nữ điềm đạm, quyến rũ và bí ẩn này mê hoặc.
©ô ta nói đến là đến, nói đi là đi. Có đôi khi căn bản là chẳng thể nào liên lạc được với cô ta Khi cậu ta chất vấn tại sao cô ta lại biến mất thì cô ta sẽ dỗ dành cậu ta vài câu rồi cho cậu †a một nụ hôn, chỉ vậy là đã có thể khiến cậu †a một lần nữa lấy lại tất cả sự ngọt ngào.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Lâm An Nguyên đã bị một người phụ nữ như thế dắt mũi Cảm xúc của cậu ta hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của người phụ nữ này. Cô ta từ chối gặp cha mẹ của cậu ta, từ chối tham dự hay có mặt ở bất kỳ chỗ công cộng nào với cậu ta, thậm chí còn cự tuyệt và chẳng chịu giới thiệu Lâm An Nguyên cho bất cứ người bạn nào của cô ta.
Nếu như là một người bình thường đưa ra kiểu điều kiện này, có lẽ đối phương sẽ nghĩ rằng cô ta chính là một kẻ dối trá và đang lừa gạt tình cảm của mình.
Thế nhưng lúc Mộ Vấn An nói ra điều này thì theo bản năng trong lòng Lâm An Nguyên lại cảm thấy rằng bản thân nên thỏa mãn toàn bộ điều kiện của cô ta Có điều tất cả những thứ này cũng chỉ là suy nghĩ ban đầu của Lâm An Nguyên mà thôi.
Trong vài ngày tiếp theo, hai người đã ở chung với nhau. Cậu ta dần dần phát hiện ra mình vậy mà lại nhớ thương người phụ nữ bí ẩn này, thậm chí trong lòng còn xuất hiện một loại cảm giác mãnh liệt muốn được ở cạnh cô ta suốt đời!
Sắc mặt của Lâm An Nguyên trở nên có phần rệu rã nhưng cậu ta vẫn vươn tay năm lấy hai tay của Mộ Vấn An, dịu dàng nhìn cô ta: “Dĩ nhiên là anh vẫn nhớ như in những gì mà anh đã đồng ý với em trước đây, thế nhưng mà..!
“Nhưng mà anh có thể làm gì được đây?
Trong suốt những ngày qua ở bên em, anh thậm chí còn cảm thấy đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình”
Lâm An Nguyên vừa mang vẻ mặt đầy bất đắc dĩ vừa lên tiếng.
Ngày hôm qua, khi họ đến công viên giải trí để hẹn hò, lúc cậu ta nhìn thấy Mộ Vấn An phấn khởi ngồi trên tàu lượn siêu tốc và phát ra âm thanh la hét vui vẻ, cậu ta thậm chí còn thấy dường như mình đã hoàn toàn bị thu hút rồi.
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cậu ta cũng bắt đầu xuất hiện ý nghĩ muốn dành cả đời mình sống cùng với người phụ nữ này.
“Vấn An, chúng ta cứ thử một lần này xem được không, bây giờ em theo anh vào trong nhà ăn một bữa cơm tối đi. Nếu như em cảm thấy không thích hợp thì lần sau có thể không tới nữa. Anh nhất định sẽ không ép buộc em”’ Khi Lâm An Nguyên nói những lời này, cậu ta đã thể hiện ra cả thái độ cầu xin.
Hai mắt của cậu ta tràn ngập vẻ mong đợi nhìn Mộ Vấn An.
Mộ Văn An bị ánh mắt không hề che đậy này của cậu ta nhìn chăm chằm khiến da đầu tê dại. Cô ta ngẩng đầu liếc nhìn vào bên trong biệt thự, có thể trông thấy trong căn nhà ấy đang sáng đèn, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười nói vui đùa.
Lúc Lâm An Nguyên mở miệng lần nữa, giọng điệu của cậu †a đã thay đổi tới nỗi trở nên cẩn thận từng li từng tí: “Cũng chỉ là một bữa cơm tối thôi mà, có được không?”
Chương 3524
Đúng vào thời điểm Mộ Vấn An đang chuẩn bị cau mày từ chối thì tiếng chuông điện thoại của Lâm An Nguyên lại chợt vang lên.
Cậu ta hơi sửng sốt một chút, sau đó mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Có điều, khi nhìn thấy là Lâm Thúy Vân gọi đến, cậu ta lập tức nóng lòng muốn trực tiếp dập máy.
“Cái cô Lâm Thúy Vân này thật là, lần nào cũng phải nhằm vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này để gọi điện tới, đúng là đang muốn bị mắng chửi đây mà!”
Cậu ta vốn dĩ muốn cúp máy, thế nhưng lúc cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ngay ra rằng Mộ Vấn An đang nhìn chằm chằm vào cậu ta với ánh mắt sáng quắc.
Trong chốc lát ấy, cậu ta thấy hơi ngượng ngùng nên cười gượng: “Là chị gái của anh”
Dưới cái nhìn chăm chú của Mộ Vẫn An, cuối cùng cậu ta vẫn là nhấn nút nhận cuộc gọi, đè xuống thật thấp âm lượng của giọng nói bản thân: “Lâm Thúy Vân, rốt cuộc là chị muốn làm cái gì?”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, vừa nghe thấy giọng điệu này của cậu ta là tâm trạng của Lâm Thúy Vân lập tức trở nên không vui: “Ơ hay, cái thắng nhóc con này, vẫn còn đang nóng tính quá nhỉ, có phải không?”
Lâm An Nguyên vô thức quay đầu sang n lút liếc nhìn Mộ Vấn An một lần, ¡ nhanh chóng trả lời: “Có chuyện gì thì nói mau đi, có rảm thì cứ đánh đi cho rồi!”
“Mẹ mày kêu tao gọi lên thoại hỏi mày thử, xem tên nhóc khốn kiếp mày có còn trở về ăn cơm tối nữa không đấy!”
Lâm An Nguyên có chút không kiên nhãn: “Được rồi, em biết rồi, em sẽ về ngay đây!”
“Chị cảnh cáo em, thao tác nhanh lên đi.
Hôm nay giáo sư Lục và nam thần của chị đều tới nhà mình. Nếu như em dám để hai người họ ngồi chờ ở đây thì vị thái hậu kia sẽ không dễ dàng tha thứ cho em đâu, cẩn thận bị lột da đót”
Lâm An Nguyên hơi sửng sốt: “Chị nói giáo sư Lục và anh Triều Viễn đều đã đến nhà mình sao?”
“Chính xác là thế đấy, bởi vậy tốt hơn hết là em nên xuất hiện ngay tại đây trong vòng năm phút nữa, bằng không thì lo tự mình gánh lấy hậu quả đi!”
Sau khi nói xong lời này, Lâm Thúy Vân trực tiếp cúp điện thoại.
Cô ấy xoay người, đi thẳng về phía bàn ăn rồi ngồi xuống. Cô ấy phát hiện miếng đùi gà lớn ấy vẫn đang nằm yên trong bát của mình, vì thế bèn ném sang cho Lục Mặc Thâm một nụ cười cực kỳ thỏa mãn.
“Thúy Vân, em trai con quay về rồi chứ?”
“Cứ yên tâm đi, thái hậu của con! Nó bảo rằng đang chạy trên đường rồi, chắc chắn trong vòng năm phút sẽ xuất hiện trước mặt mẹ”
Nghe vậy, mẹ Lâm mới hài lòng mà gật đầu. Bà ấy đứng dậy, bắt đầu tiếp đón khách khứa: “Mọi người không cần phải chờ nó đâu, ăn cơm trước, ăn cơm trước đi!”
Bên ngoài biệt thự, Lâm An Nguyên cúp máy rồi cất điện thoại đi.
Cậu ta nhìn biểu cảm của Mộ Vãn An, nhận ra rằng cô ta dường như không có suy nghĩ thay đổi ý định của mình: “Vãn An, nếu như em thật sự không muốn vào, vậy thì anh cũng…”
Lâm An Nguyên vốn dĩ đã định từ bỏ việc thuyết phục cô ta nhưng vào đúng lúc này, Mộ Vãn An lại đột nhiên lên tiếng: “Tôi sẽ vào trong đó cùng anh”
Trong giây lát, đôi mắt của Lâm An Nguyên lập tức bừng sáng lên: “Có thật không?”
Mộ Vãn An cũng chẳng trả lời, mà trực tiếp xoay người đẩy cửa tiến vào.
Sau khi đi được vài bước, cô ta mới phát hiện ra rằng người đứng phía sau vẫn chưa đi theo mình nên cô ta khựng lại và quay đầu nhìn sang: “Không phải anh nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Còn đứng ở đó ngẩn người làm gì nữa?”
Chương 3525
Hình như tới tận lúc này, Lâm An Nguyên mới tỉnh táo lại. Cậu ta vội vã gật đầu, làm ra dáng vẻ được yêu mến nên lo sợ.
Bên trong nhà, bữa tối đã bắt đầu.
Trên bàn ăn, mẹ Lâm đang tiếp đón, kêu các vị khách của mình dùng bữa.
“Giáo sư Lục, chắc là anh không biết đâu!
Thường ngày ở nhà, thái hậu của chúng tôi rất ít khi vào bếp nấu ăn. Hôm nay, nếu không phải là anh xuất viện thì làm sao mà bà ấy có thể tự mình rửa tay nấu canh như thế này được chứ?”
Lâm Thúy Vân vừa ăn cơm vừa tranh công với Lục Mặc Thâm.
“Vậy sao?”
Lục Mộc Thâm nghe được câu này, khóe miệng hơi cong lên.
Anh ta bưng ly rượu vang đỏ lên, nhìn về phía mẹ Lâm: “Cô à, cháu thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”
Mẹ Lâm thấy Lục Mặc Thâm hiểu chuyện như vậy, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm tươi rói, khiến đôi mắt cũng cong cong theo.
Bà ấy vội vàng cầm ly rượu vang đỏ lên: “Con bé Thúy Vân này, cứ thích xé chuyện bé ra to! Về sau nếu như con vui vẻ thì cứ đến nhà của chúng ta bất kỳ lúc nào, ngày nào mẹ cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho con, bảo đảm mỗi bữa ăn đều sẽ khiến con hài lòng!”
Tại đây, giữa lúc mọi người đang ngồi trên bàn ăn và cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ, không còn biết trời đất thì Lâm Thúy Vân đột nhiên phát hiện ra hình như nơi cửa ra vào vang lên tiếng động.
Cô ấy ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía bên đó: “Thái hậu ơi, ông tổ nhỏ của mẹ đã quay trở về rồi.”
Khi ấy, mẹ Lâm đang bận rộn tán gẫu với con rể của mình, còn chẳng thèm nhướng mi lên: “Trở về thì trở về, chẳng lẽ còn muốn mẹ đích thân ra đón nó à! Đã về rôi mà cũng không biết đàng mau mau ngồi xuống mà ăn cơm tối đi.”
Khi mẹ Lâm nói câu này, bà ấy vẫn còn đang thay hai đĩa thức ăn cho Lục Mặc Thâm và Quan Triều Viễn.
Nhưng mà món ăn đó chưa kịp bỏ vào.
trong bát của hai người thì giọng nói đã trực tiếp biến đổi của Lâm Thúy Vân lại vang lên: “Chết tiệt, hình như ông tổ nhỏ nhà mẹ không phải là một mình quay về đâu!”
Sau khi nghe thấy thế, mọi người đều đồn dập đặt đũa trong tay xuống, đồng loạt quay sang nhìn về phía cửa.
Quả nhiên, tức thì trông thấy Lâm An Nguyên đang đi trước một bước, theo sau lưng cậu ta là một cô gái trẻ trung cao gầy và xinh đẹp.
Lâm An Nguyên chào hỏi mọi người rồi quay đầu lại nhìn về phía sau: “Vấn An, mau vào đây đi.”
Mộ Vãn An đang đứng ở trước cửa, cô ta vừa ngước mắt lên là đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của phòng ăn trước mặt.
Hai người nom có vẻ hơi lớn tuổi kia chắc chắn chính là cha mẹ của Lâm An Nguyên.
Mà ngồi ở chỗ bên phải mẹ Lâm là một người phụ nữ trông khá giống Lâm An Nguyên, nên hẳn là chị gái Lâm Thúy Vân của cậu ta.
Lúc ánh mắt của Mộ Vãn An rơi vào hai người Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm, cơ thể cô ta dường như có phần mất tự nhiên và trở nên cứng đờ.
Cô ta nhìn hai người họ với ánh mắt không thể tin được, cô ta cũng không biết rằng tất cả những phản ứng nhỏ nhặt này của bản thân đều đã bị Tô Lam quan sát hết.