Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy bụng cô đã bắt đầu cuộn sóng.
Giống như có ai đó đang dùng mũi khoan xoáy vào bụng của cô ấy vậy.
Nếu không phải bị cưỡng bức chống đỡ, cô sẽ không thể đứng yên vào lúc này.
Bộ dáng run rẩy, lung lay của cô ấy trong mắt người khác chỉ toàn là sự khinh thường.
Lục Mặc Thâm cau mày khó chịu, ánh mắt anh ta cũng trở nên lạnh lùng hơn một chút.
Đúng vậy, lúc đầu mục đích đến Lan Lê của anh ta thực sự không trong sáng.
Nhưng là một giáo viên, anh ta cũng cảm thấy vô cùng chán ghét những học sinh ngay cả cố gắng suy nghĩ một chút cũng không có mà để mở miệng nói không biết.
“Vì bạn học này không nghe được điều gì, hôm nay bạn học này hãy đứng nghe giảng đi.”
Sau khi lạnh lùng nói xong câu này, Lục Mặc Thâm quay đầu lại, anh ta bắt đầu viết nội dung của tiết học ngày hôm nay lên bảng.
“Các bạn học khác chú ý, bây giờ chúng ta bắt đầu giờ học.”
Giọng nói của Lục Mặc Thâm trầm xuống, trong lớp học có tiếng thì thầm nho nhỏ: “Ha ha, thật tuyệt, cuối cùng cũng có.
người trị được Lâm Thúy Vân. Các cậu chắc cũng không biết chuyện này đâu? Cô ta dựa vào việc nhà mình có nhiều tiền. Hồi học đại học cô ta kiêu ngạo muốn chết, thế nhưng bây giờ cuối cùng cũng có người trị được cô ta. Cái này gọi là ác giả ác báo, người xấu thì còn có người xấu hơn trị”
“Cậu nói lung tung cái gì vậy? Giáo sư Lục của chúng ta không phải là người xấu, giáo sư Lục của chúng ta chính là một nam thần…”
“Ha ha ha…”
Tất cả những lời thì thầm to nhỏ đó đều rơi vào tai của Lâm Thúy Vân.
Chỉ tiếc là bây giờ cô ấy đã đau đến mức ngay cả sức lực nói chuyện còn không có.
Toàn bộ sức lực của cơ thể như đều tập trung vào phần bụng của cô ấy.
Tựa như có một bàn tay vô hình đang nắm chặt lấy bụng cô. Cơn đau đớn kịch liệt khiến toàn thân cô ấy đều cảm thấy tê dại, mồ hôi lạnh trên trán toát ra.
“Tô Lam, nếu cậu còn không đến, mình sẽ chết mất…
Lâm Thúy Vân mơ mơ màng màng lẩm bẩm.
“Không phải nói sau lần đầu tiên, con gái sẽ không còn đau bụng hay sao? Quả nhiên, những chuyện trên TV nói đều là lừa đảo.”
Lâm Thúy Vân chống đỡ cơ thể của chính mình, cô ấy đứng được hơn mười phút.
Cuối cùng, cô ấy cũng không thể chịu được nữa, hai mắt tối sầm lại..
“Rầm!”
Đột nhiên trong phòng học xuất hiện một âm thanh chấn động.
Lục Mặc Thâm quay đầu lại, anh ta nhìn thấy Lâm Thúy Vân ngã xuống đất.
“Trời ạ, Lâm Thúy Vân thế mà lại thực sự ngất đi.”
Tiếng thốt lên của các nữ sinh vừa mới rơi xuống, Lục Mặc Thâm, người vẫn đang đứng trên bục giảng, liền ngay lập tức lao đến dãy bàn cuối cùng của phòng học.
“Lâm Thúy Vân?”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt không có chút sức sống nào lúc này của cô gái, Lục Mặc Thâm rốt cuộc cũng hiểu được tại sao vừa rồi cô ấy lại có chút không bình thường.