“Anh không rảnh.” Thái độ của Quan Triều Viễn rất tệ.
“Vậy thì thôi.” Dù sao Tô Lam cũng biết anh rất bận rộn nên không ép.
Cô nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Chọc chọc….
Tô Lam mở mắt ra vì cảm giác được Quan Triều Viễn đang chọc vào cánh tay mình.
“Anh có chuyện gì à?”
Quan Triều Viễn im lặng mất mấy giây, “Không có gì, em ngủ đi.”
Tô Lam nhắm mắt lại.
Một lát sau, lại chọc chọc chọc…
Tô Lam lại mở mắt ra, “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Không có gì, em ngủ tiếp đi.” Quan Triều Viễn xoay người, quay lưng về phía cô.
Lại một lát sau, anh xoay người lại, vừa định thò ngón tay ra đã bị Tô Lam nắm được.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hóa ra cô vẫn chưa ngủ mà đang nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh… anh… Tô Lam, anh muốn em… được chưa?”
Giọng người đàn ông trầm xuống và hơi khàn khàn, nghe vô cùng quyến rũ.
“Chắc bây giờ chúng ta thân thiết cũng không sao nhỉ?” Quan Triều Viễn lại hỏi tiếp.
“Lần trước em đi khám, sao anh không đi cùng em?”
“Chẳng phải anh sợ em chê anh xấu à? Dù anh không đi cùng em nhưng vẫn yêu cầu bác sĩ bên kia phải lập tức thông báo cho anh biết ngay khi có kết quả kiểm tra. Rốt cuộc có được không vậy?”
Quan Triều Viễn nhẫn nhịn rất khổ sở. Từ sau khi giải phong ấn, bọn họ đã không thân thiết rất nhiều ngày.
Chủ yếu là sau khi Tô Lam về vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, anh cũng không dám lỗ mãng.
“Vậy anh cẩn thận một chút.”
Quan Triều Viễn nhận được lệnh thì tất nhiên vui mừng hớn hở.
“Em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ rất cẩn thận! Nếu em không thoải mái thì phải nói cho anh biết đấy!”
Quan Triều Viễn vội vàng sán lại gần, xoa nhẹ bụng của Tô Lam, “Cục cưng ơi, bố muốn thân thiết với mẹ con một lúc, con ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Anh nói những lời đó làm gì?” Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với vẻ kỳ quái.
“Nó ở bên trong, anh không được đánh tiếng trước với nó à? Anh phải bảo nó ngoan ngoãn ngủ, đừng làm phiền đến chúng ta!”
Trong lòng Tô Lam lập tức ngổn ngang. Cô vốn không cảm thấy gì nhưng Quan Triều Viễn vừa nói vậy, cô lại cảm giác như đứa bé trong bụng đang thật sự mở to mắt nhìn bọn họ!
Chẳng qua bản lĩnh hôn cao siêu của Quan Triều Viễn đã nhanh chóng làm cô mất phương hướng.
Chẳng mấy chốc, hai cơ thể quấn quít lấy nhau.
Bởi vì Tô Lam mang thai nên tư thế mà Quan Triều Viễn có thể áp dụng bị hạn chế.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, chỉ sợ nhất thời không cẩn thận sẽ làm cô đau.
“Sao… kích thước của anh vẫn…”