Lực chú ý của hiệu trưởng Lý đã bị một câu nước sốt hải sản của Tô Lam hấp dẫn trong nháy mắt, kinh ngạc mở miệng: “Vì sao không cho nước sốt hải sản? Nước sốt hải sản là đồ tốt, là gia vị cực kỳ tốt, tôi thích nó nhất”
Tô Lam không khỏi thè lưỡi, vừa cười vừa nói: “Hiệu trưởng Lý, thầy biết vì sao Quan Triều Viễn không bao giờ ăn món anh thầy không?
Bởi vì anh ấy dị ứng nước sốt hải sản!”
“Cái gì?”
Hiệu trưởng Lý trực tiếp trợn tròn mắt, chuyện mình vướng bận nhiều năm như vậy, hóa ra sự thật lại thành ra như thế này.
Hiệu trưởng Lý “Tăng” đứng lên, quay đầu trừng mắt với Quan Triều Viễn, tức giận đến mức râu mép sắp dựng lên: “Tên nhóc con thối tha này, nếu dị ứng nước sốt hải sản thì cứ nói thẳng đi, làm hại thầy vẫn hoài nghỉ tài nấu nướng của mình, thật là!”
Quan Triều Viễn nói với vẻ mặt mình là nạn nhân, anh nói một cách lạnh lùng: “Vậy thì thế nào? Cuối cùng còn chưa phải là em đã ăn hết thảy đồ ăn thây một lần sa: Rốt cuộc giáo sư Lý cũng hài lòng gật đầu: “Nói cũng phải”
Lúc này, dưới tầng truyền đến giọng nói của giáo viên Thư: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi phái người đi lên tầng gọi mấy người ăn, kết quả lại trực tiếp bị bắt làm tù binh?”
Lời của giáo viên Thư chọc cười mọi người trong nháy mắt, đoàn người đồng loạt xuống tầng.
Trong cả bữa ăn, hai người Tô Lam và Lâm Thúy Vân như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Bởi vì dù hai người có đang làm gì đi chăng nữa, họ luôn cảm thấy có một ánh mắt thâm trầm đang nhìn trên người các cô, làm các cô như có gai ở sau lưng.
Tô Lam bị nhìn chăm chăm sắp không ăn được, cô chỉ có thể chạy trối chết bằng cách giúp giáo viên Thư bới cơm.
Lâm Thúy Vân cũng vội vàng bưng bát của mình chạy vào phòng bếp.
Giáo viên Thư tức giận dùng chiếc đũa gõ hiệu trưởng Lý: “Ông đây là làm cái gì vậy? Luôn nhìn chằm chằm người ta làm cái gì? Ông nói một lão già sau mươi tuổi như ông lại đi nhìn chăm chằm hai cô gái nhà người ta không dời mắt nổi, nhỡ hù người khác thì làm sao bây giờ?”
Giáo viên Thư vừa nói xong, hiệu trưởng Lý suýt chút nữa trực tiếp dựng râu trừng mắt: “Cái bà lão này, nói càn nói bậy gì đấy?”
“Ông hỏi bọn họ một chút xem, có phải ánh mắt của ông như sói đói hay không?”
Giáo viên Thư chỉ vào hai người Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm.
Lục Mặc Thâm cười cười: “Thật ra em cảm thấy, ánh mắt của giáo sư Lý là khát khao tìm kiếm nhân tài”
Hiệu trưởng Lý thở dài một hơi “Thấy không? Vẫn là giáo sư Lục hiểu tôi!”
Giáo viên Thư lập tức không phục: “Cái gì gọi là khát khao tìm kiếm nhân tài?
Lão già này, trong bầu rượu của ông bán thuốc gì vậy?”
“Tôi bán loại thuốc gì, cơm nước xong bà sẽ biết!”
Mà giờ này khắc này, Tô Lam đang chậm rãi bới cơm trong phòng bếp, Lâm Thúy.
‘Vân hấp ta hấp tấp đuối theo: “Tô Lam, cậu có phát hiện ra ngày hôm nay hiệu trưởng Lý có hơi là lạ hay không?”
“Nếu không, cậu nghĩ mình chạy đến đây để làm gì?”