Quan Triều Viễn nhíu mày, vẻ mặt anh có chút chán ghét: “Thôi bỏ đi, nếu em đi làm lại tô khác, nói không chừng là băm cả bàn tay ra luôn”
Tô Lam cạn lời rồi, anh cần phải nói quá lên như vậy không?
Cô lo Quan Triều Viễn sẽ cảm thấy đói nên đành nói thêm: “Chuyện là, thật ra tôi cũng thấy hơi đói, không bằng..
Quan Triều Viễn liếc nhìn cô một cái khiến cho vế sau đang sắp được thốt ra lại bị cô nuốt ngược trở về Mười phút sau.
Tô Lam ngồi ở trước bàn ăn, cô ngạc nhiên nhìn tô mì trước mặt mình, cô lại ngẩng đầu nhìn về phía nhà bếp.
Quan Triều Viễn tháo tạp dề ra, anh bưng thêm một tô mì đi tới.
Những khoanh hành lá xanh tươi nằm trên phần lòng đào vàng óng, thịt xông khói xen kẽ rau xanh, mùi thơm ngất ngây, nhìn thôi cũng đã thấy ngon miệng rồi. Nếu so sánh với tô mì vừa nãy cô làm thì thật sự là một trời một vực.
Tô Lam gắp thử một đũa lên ăn, hương vị còn ngon hơn cô dự đoán. Cô căn đũa nhỏ giọng nghĩ thầm ‘anh ấy rõ ràng có thể tự nấu cơm được mà, hơn nữa nấu còn ngon nữa.
Tại sao lại phải tự mình nấu ăn cho anh chứ.
Chẳng lẽ cô không biết tay nghề của mình rất kém cỏi sao?
Mắt thấy ăn cũng được rồi, Quan Triều Viễn buông đũa xuống: “Hai ngày nữa anh sẽ đi nước ngoài xử lý một số việc, em có thể ở ký túc xá hay biệt thự cũng được, em tự quyết định đi, nhớ chăm tốt hai đứa nhỏ.”
“Đi nước ngoài?”
Tô Lam gần như theo phản xạ muốn hỏi anh đi đâu.
Nhưng lời nói đã đến bên môi, lại bị cô đột ngột nuốt xuống.
Cô chợt nhớ ra Quan Triều Viễn sẽ rất không vui nếu như người khác hỏi về chuyện của anh.
Vì thế cô lặng lẽ gật đầu: “Được rồi”
Sau giờ học ngày hôm sau Quan Triều Viễn dẫn theo Tô Lam và hai đứa bé đến bệnh viện.
Tô Mỹ Chỉ cau mày tò mò nhìn xung quanh: “Mẹ ơi, sao trước đây Mỹ Chỉ không biết con còn có một người bác vậy ạ?”
Tô Duy Hưng ghét bỏ nhìn cô em gái của mình: “Chuyện em không biết còn nhiều lắm”
Tô Lam đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ: “Bởi vì bác bị bệnh rồi, bây giờ chỉ có thể năm ở trên giường thôi, cũng không thể nói chuyện với mấy đứa được. Không lâu nữa bác con phải ra nước ngoài phẫu thuật não, vậy nên bây giờ mẹ đưa hai đứa đến gặp bác”
Lúc Tô Lam nói những lời này, biểu cảm trên mặt cực kỳ dịu dàng: “Nói không chừng sau khi gặp hai đứa bệnh của bác sẽ nhanh chóng khoẻ lên đó.”
Tô Lam còn chưa nói xong, thang máy đã dừng lại.
Anh và cô mỉm cười bước ra khỏi thang máy, lập tức nghe thấy tiếng tranh chấp vang lên từ lối vào của ICU., *Cô gái này, cô không thể vào được, đây là phòng ICU, cô không phải là người nhà bệnh nhân, cô không thể vào”
Tô Lam ngẩng đầu nhìn lên, thấy một số y tá đang vây quanh cửa phòng bệnh của anh trai cô.
Trong lòng chợt có một linh cảm không lành, cô chạy nhanh đến: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”