Cho dù có muốn khóc, cô cũng sẽ cố gắng kìm lại, nuốt nước mắt vào lòng.
Nhưng giờ đây cô không muốn quan tâm tới bất cứ điều gì nữa, cô không muốn để tâm nhiều như vậy, chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông này, cứ ôm anh như vậy.
Cho dù nhất định đời này anh phải kết hôn với người phụ nữ khác, cho dù đời này mình chỉ có thể sống trong u tối, làm một người phụ nữ không được thấy ánh sáng mặt trời, cô đều không quan tâm, cô chỉ muốn được ở bên cạnh Tô Duy Nam.
“Hóa ra khả năng hôn của anh nát đến mức này rồi hả?”
Tô Duy Nam buông cô ra, nhíu mày như vô cùng không thích.
Từ năm năm trước sau khi chạm vào Mộ Mãn Loan, đúng là anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác nữa.
Nhưng anh cũng không nghĩ kỹ thuật của mình lại tệ đến mức này.
Mộ Mẫn Loan không ngừng khóc thút thích, cô mờ mịt ngẩng đầu lên thì thấy Tô Duy Nam đang nhíu mày.
Anh không vui sao?
Mộ Mãn Loan càng hoang mang hơn, cô vội vàng lắc đầu, cố gắng lau nước mắt.
“Không có, không phải, rất tuyệt, rất tuyệt mà..: Tô Duy Nam híp mắt lại, có phần gian xảo.
“Rất… tuyệt?”
Mặt Mộ Mãn Loan nhất thời đỏ ửng.
Tô Duy Nam nhích lại gần, đưa tay nâng cảm của cô lên: “Không bằng em nói xem, tuyệt như thế nào?”
Trong đầu Mộ Mẫn Loan như vang lên một tiếng nổ “âm”vang, cô không biết phải làm gì cả, bèn nâng mặt của anh, nhón chân lên, vội vàng hôn lên môi người đó.
Trong mắt Tô Duy Nam hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng ôm lấy cô.
Mộ Mãn Loan sống hơn hai mươi năm, ngoài lần đầu tiên nhìn thấy Tô Duy Nam, cô cảm giác tim mình như trống bỏi, đây là lần thứ hai cô rung động như thế.
Cảm giác giống như thể một người biết trước mình sẽ chết, đột nhiên lại được hít thở, tâm trạng xúc động vô cùng.
Cô rất yêu Tô Duy Nam, rất rất yêu anh.
“Cái đó… khụ khụ”
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng.
người lúng túng khẽ ho khan hai tiếng, cuối cùng mới kéo được lý trí của Mộ Mãn Loan quay về.
“Cái đó… anh Tô à, hai người các anh cũng đã hôn rồi, thế kịch bản này có diễn nữa không?”
Kịch bản?
Mộ Mãn Loan sửng sốt một chút, dường như cô bất giác buông Tô Duy Nam ra.
Quay đầu nhìn lại, người đàn ông da trắng vừa rồi còn hung thần ác sát, giờ hắn ta đang ung dung đứng đó cách nơi này hai mét.
Hắn cười híp mắt không hề có chút uy hiếp nào.
“Đây là?”
Vẻ mặt Mộ Mẫn Loan đờ ra, cô quay đầu lại, phát hiện ra hai người da đen vừa nãy còn kèm hai bên người mình, chỉ trong chớp mắt cũng biến thành dáng vẻ vô cùng hiền lành.