Yêu anh ta…
Ngay lập tức, cả người Nguyễn Bảo Lan ngây ra, cô ta không ngờ rằng Tô Lam lại hỏi câu này.
“Tôi không biết.”
Nguyễn Bảo Lan cảm thấy rối rắm, trả lời một cách thành khẩn, thật sự cô ta không rõ trong khoảng thời gian ở chung với Thẩm Tư Huy, hai người rốt cuộc là ăn ý hay có tình cảm với nhau.
Bởi vì lúc trước hai người bọn họ đã phát sinh quan hệ nam nữ, Nguyễn Bảo Lan cũng né tránh anh ta suốt hai tháng trời.
Tuy nhiên hai tháng sau, ở trong một vũ trường, Nguyễn Bảo Lan bị hắn cầm tay lôi trở về.
Nguyễn Bảo Lan nhớ rất rõ, buổi tối hôm đó Thẩm Tư Huy uống say đã nói một câu với cô ta: “Chúng ta đã kết hôn, đã ký vào giấy chứng nhận! Em chính là vợ chính thức của Thẩm Tư Huy này, em không được phép chạy, anh cũng tuyệt đối không cho phép em rời đi!”
Sau đó hai người bọn họ lại phát sinh quan hệ, thời gian ngày càng lâu, sự ăn ý của cả hai ngày càng được hình †hành, mà trong lòng Nguyễn Bảo Lan cũng càng ngày càng cảm thấy hối hận hơn.
Bởi vì Thẩm Tư Huy cho cô ta một loại cảm giác hai người bọn họ không giống như một cặp đôi bình thường, cô ta cảm thấy bản thân không khác gì một con búp bê bơm hơi, cũng chỉ là vật để anh ta phát tiết.
Cho nên, lần cuối hai người gặp mặt, Nguyễn Bảo Lan đã đề nghị ly hôn.
“Tô Lam, tôi nghĩ bản thân phải thoát khỏi mối quan hệ này!”
Vào lúc Nguyên Bảo Lan lên tiếng, đôi tay đã nắm chặt lấy tay của Tô Lam: “Vì vậy cho dù cô không đồng ý giúp tôi cũng có thể đừng vạch trần chuyện †ôi không bị bệnh được không? Coi như không biết chuyện gì được chứ”“
Tô Lam thấy ánh mắt cầu xin của Nguyễn Bảo Lan, cô có chút do dự, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy đau lòng: “Tôi đồng ý với cô, đây là chuyện riêng của hai người, tôi sẽ không nhúng †ay vào, cũng sẽ không để người khác nhúng tay vào.”
“Cảm ơn cô.”
Ngay sau khi Tô Lam đồng ý với lời cầu xin của Nguyễn Bảo Lan, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Cả hai người đều giật mình, theo phản xạ mà nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy một người đàn ông trên tay cầm theo vài hộp thức ăn, trực tiếp bước vào bên trong, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy? Tôi đến không đúng lúc sao?”
“Không có gì, anh không làm phiền chúng tôi.
“Tô Lam, em nói cái gì vậy, anh cố ý đến thăm Bảo Lan, sao có thể tính là làm phiền.”
Phương Trí Thành bước vào, cầm hộp thức ăn đặt lên đầu giường, sau đò tò mò nhìn bốn phía xung quanh.
Tô Lam nhìn anh ấy: “Này, anh nhìn cái đi đâu đấy?”
“Vào lúc tôi mở cửa ra dường như nghe được tiếng nói chuyện.”
Lời nói của Phương Trí Thành khiến sắc mặt Nguyễn Bảo Lan biến đổi, hai bàn tay của cô ta bất giác siết chặt lại.
Tô Lam thấy được biểu cảm này của Nguyễn Bảo Lan, cô biết lá gan của Nguyên Bảo Lan không nhỏ, nhưng không ngờ đã ở trong giới giải trí nhiêu năm như vậy, cô ta vẫn không thể che dấu được cảm xúc của bản thân.