Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1894


“Sao em lại tới đây?” Giọng nói của Quan Triều Viễn hơi khàn.


“Tới đây xem sao, em làm cho anh chút đồ ăn.” Tô Lam đi tới trước bàn làm việc, mở hộp giữ nhiệt và lấy đồ ăn bên trong ra.


Thậm chí cô còn không hỏi anh đã ăn tối chưa, cô không cần hỏi cũng biết ba ngày nay anh đều không ăn uống đàng hoàng.


Quan Triều Viễn coi như cũng nghe lời, anh lập tức ngồi xuống và bắt đầu ăn.


Tô Lam không dám nhìn anh, cô đi dạo một lượt trong phòng, khắp nơi đều là tàn thuốc, trên bệ cửa sổ có mấy đống, trong phòng nghỉ cũng có, rốt cuộc anh đã hút bao nhiêu thuốc?


Một lúc sau, khi Tô Lam trở lại phòng làm việc thì Quan Triều Viễn đã ăn xong, mặc dù anh không có khẩu vị, nhưng đồ mà Tô Lam tự tay làm và đích thân mang cho anh thì anh đều ăn.


Tô Lam bước đến trước bàn làm việc và bắt đầu thu dọn hộp cơm. Trong khi thu dọn, nước mắt cô đột nhiên rơi lã chã.


Quan Triều Viễn vội vàng đứng dậy và ôm cô từ phía sau, Tô Lam dứt khoát khóc thành tiếng.


“Đừng khóc nữa, Lam Lam, em đừng khóc nữa, tất cả đều là lỗi của anh.”


Tô Lam xoay người lại, dùng hai tay ôm mặt Quan Triều Viễn, “Lần sau anh có thể đừng như vậy được không? Có thể ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng được không? Anh có biết khi nhìn thấy anh thế này, em rất đau lòng hay không?”


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam và khẽ cười, vẫn biết đau lòng cho anh thì chứng tỏ người phụ nữ của anh vẫn yêu anh nhất.


“Vậy lúc đánh anh, em không đau lòng à? Em xem, đến bây giờ mặt anh vẫn còn đau đây này!”


Đã ba ngày trôi qua rồi, sức lực của cô có thể lớn đến mức nào chứ?


“Làm sao có thể?” Tô Lam vừa nức nở vừa nói.


“Không tin thì em nhìn đi, có phải vẫn còn dấu tay của em không?” Quan Triều Viễn cố ý dán sát mặt vào Tô Lam.


Tô Lam cẩn thận nhìn lên nhìn xuống cũng không nhìn thấy dấu tay của mình nằm ở chỗ nào.


“Còn không mau thổi cho anh đi.” Trong giọng điệu của Quan Triều Viễn mang theo chút vẻ làm nũng.


Tô Lam ghé sát lại gần mặt Quan Triều Viễn, ai ngờ anh lại đột nhiên nhúc nhích khiến môi Tô Lam hôn lên mặt anh.


“Ba ngày không gặp mà em đã nôn nóng muốn hôn anh như vậy rồi à?” Quan Triều Viễn cố ý trêu cô.


Tô Lam giơ nắm đấm ra đấm vào lồng ngực Quan Triều Viễn, “Đồ đáng ghét!”


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô, “Anh cho em hôn này, đừng khóc nữa được không?”


Tô Lam mím môi cười, gật đầu, “Vậy anh hứa với em là sau này không được ngược đãi bản thân như vậy nữa, lúc nào cũng phải ăn ngon ngủ ngon.”


“Được, anh hứa với em.”


Quan Triều Viễn xoa đầu Tô Lam một cách cưng chiều, ba ngày không gặp, anh thật sự rất nhớ cô.


Nhưng họ vẫn chưa giải quyết được vấn đề mấu chốt, Tô Lam biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó.


“Chồng à, em quyết định rồi, mấy ngày nữa anh cùng em đến bệnh viện làm phẫu thuật đi. Làm phẫu thuật xong anh phải ở nhà chăm sóc em cho tốt, ai bảo lúc đó anh không biết lấy bao cao su cơ, đều tại anh hết!”


Tô Lam cố gắng để giọng điệu của bản thân nghe không quá khổ sở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK