Seven ngăn Bruce lại: “Đừng phí sức với cậu ta, cậu ta không phải là đối thủ của chúng ta, cứ để hai chị em ở đây tâm sự đi.”
Ba người thấy Tô Kiêm Mặc bị thương rất nặng, biết Tô Kiêm Mặc sẽ không làm được gì nên họ nghênh ngang bỏ đi.
Tô Lam đỡ Tô Kiêm Mặc lên giường để cậu nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Em không sao thật hả?” Tô Lam thấy vẻ mặt Tô Kiêm Mặc rất đau nên lo lắng hỏi.
“Anh ta đánh gãy xương sườn em rồi.”
Tô Lam sờ xuống chỗ Tô Kiêm Mặc đang ôm lại, quả nhiên có vết lõm rất rõ ràng.
“Vậy phải làm sao đây?”
Tô Kiêm Mặc cố cười gượng: “Chị, chị đừng lo, em đâu phải con người, bây giờ em là ma cà rồng, gãy xương sườn có thể tự phục hồi được, vài ngày nữa là ổn thôi.”
Tô Lam đau lòng xoa đầu Tô Kiêm Mặc: “Em nghỉ ngơi chút đi.”
“Chị, tại em vô dụng. Lúc trước em không bảo vệ được cho chị, bây giờ vẫn không bảo vệ được.” Ánh mắt Tô Kiêm Mặc đầy hổ thẹn.
Đã có lúc cậu nghĩ mình trở thành ma cà rồng là có thể bảo vệ chị mình nhưng lại không ngờ lần đầu tiên cần dùng đến cậu, cậu lại bị đánh bại.
“Em nói ngớ ngẩn gì vậy? Em đã dũng cảm lắm rồi, em nằm đây ngủ chút đi, chắc họ sẽ không đến nữa đâu.”
“Chắc hẳn anh rể đang ở đằng sau, có lẽ cũng sắp đến rồi.”
Tô Lam gật đầu cười vui mừng, chẳng bao lâu sau Tô Kiêm Mặc đã ngủ thiếp đi, lúc bị thương ma cà rồng rất dễ ngủ.
Đương nhiên Tô Lam biết Quan Triều Viễn sắp đến rồi, nhưng dù là Tô Kiêm Mặc đã trở thành ma cà rồng nhưng mới có mấy chiêu đã bị những người đó đánh gãy xương sườn, huống chi là Quan Triều Viễn đã giải phong ấn, dù có thêm Giản Ngọc cũng không được vì Giản Ngọc cũng giải phong ấn rồi. Trước mặt ma cà rồng, họ yếu ớt đến mức không chịu nổi dù chỉ một cú.
Đương nhiên ba tên ma cà rồng sẽ không sợ Tô Kiêm Mặc nhưng đúng là họ lo Quan Triều Viễn sẽ đến, buộc phải bắt đầu thảo luận xem nếu Quan Triều Viễn đến thì nên đối phó thế nào.
Bruce lúc nào cũng nóng nảy: “Em thật sự không tin Quan Triều Viễn đó lại mạnh đến vậy, anh ta là nửa người nửa ma cà rồng, chẳng lẽ lại mạnh hơn chúng ta?” Anh ta kiêu ngạo giơ nắm đấm của mình lên.
“Chúng ta không thể xem thường anh ta, tốt nhất đừng nên đối đầu trực tiếp với anh ta, nghĩ cách gì đó để anh ta biết điều rút lui là được.” Cuối cùng Villand vẫn là người nhìn xa trông rộng.
Seven cũng đồng ý.
Bỗng đầu Villand chợt loé: “Anh có cách này, đến lúc đó hai đứa cứ nghe lời anh là được.”
Hôm sau trời mới vừa sáng là thuyền của Quan Triều Viễn đã đuổi theo ngay, anh điều động chiếc thuyền tiên tiến nhất, tốc độ đạt đến mức hàng đầu thế giới, sau đó dồn hết công suất đuổi theo.
Bởi vì không thể để nhiều người biết về sự tồn tại của ma cà rồng, đồng thời cũng suy nghĩ cho mọi người nên trên thuyền chỉ có hai người là Quan Triều Viễn và Giản Ngọc nhưng con thuyền có thể thiết lập chế độ lái tự động.
Quan Triều Viễn đứng trên boong thuyền nhìn con tàu phía trước, anh cầm loa lên.
“Người phía trước hãy nghe kĩ cho tôi, tôi không cần biết anh là người hay ma, ngoan ngoãn trả vợ tôi cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!”
Mặc dù họ không dẫn người đến nhưng trên thuyền họ có thiết lập trang bị vũ khí tiên tiến nhất.
Chương 1915
Ba tên ma cà rồng trên thuyền không hề hoảng hốt, ba tên ma cà rồng cùng xông vào phòng Tô Lam, Villand thô lỗ bắt lấy Tô Lam.
“Các người định làm gì?”
Tô Kiêm Mặc mới chuẩn bị đứng dậy, Bruce đã đè cậu lại ngay.
Tô Lam bị Villand và Seven đưa ra ngoài, Villand đẩy mạnh, Tô Lam đập vào hàng rào, cũng may cô phản ứng nhanh nên lấy tay bảo vệ bụng mình.
Seven lấy một con dao găm ra, Tô Lam vừa nhướng mắt lên đã thấy con dao găm toả ra hơi lạnh.
“Các người muốn làm gì?”
“Cô yên tâm đi chúng tôi sẽ không giết cô đâu, chỉ mượn máu cô dùng chút thôi.” Seven dùng sức, Tô Lam chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim, cánh tay cô bị rạch một đường chảy máu.
Villand bắt lấy tay Tô Lam đặt lên hàng rào, máu của Tô Lam chảy dọc theo cánh tay rồi chảy xuống đại dương.
“Cũng được rồi nhỉ?” Seven hỏi Villand.
“Máu của loài người có thể tự tái tạo được, nhiều chút cũng không sao đâu.”
Tô Lam giãy giụa không được, trơ mắt nhìn từng giọt từng giọt máu chảy ra khỏi cơ thể rơi xuống biển, nhưng cô không hiểu họ định làm gì.
Đến khi Villand kêu ngừng, Seven mới thả cô ra, đẩy cô về phòng ngủ.
Quan Triều Viễn và Giản Ngọc cũng không biết chuyện gì xảy ra, họ vẫn cách con thuyền kia một khoảng nhất định, Quan Triều Viễn có nhìn bằng ống nhòm cũng không thấy gì.
“Hình như họ không hề có ý định giảm tốc độ.” Giản Ngọc đứng cạnh Quan Triều Viễn.
“Ừ, không hề giảm tốc độ.”
“Bọn họ có nghe được lời chúng ta nói không vậy?”
“Không thể nào không nghe, tai của ma cà rồng rất thính, huống chi loa của anh hoàn toàn có thể truyền đến khoảng cách xa như vậy.”
“Vậy rốt cuộc là sao?”
Quan Triều Viễn cũng không hiểu, hẳn là họ cũng biết thực lực của anh, nếu không sẽ không dùng cách lén lút này để đưa Tô Lam đi. Nếu anh đã đuổi theo rồi thì hẳn là họ nên biết điều mới đúng.
“Không đúng, cậu nhìn đi!” Ánh mắt Giản Ngọc chợt nhìn xuống biển, chỉ về phía mặt biển.
Quan Triều Viễn nhìn theo ngón tay của Giản Ngọc, gần khu thuyền của họ có cá mập!
Hơn nữa không những là một hai con mà là một bầy cá mập!
“Bên kia cũng có!” Thoáng chốc Giản Ngọc phát hiện cá mập đã xuất hiện ở hướng trước mặt họ, đang đuổi theo con tàu phía trước.
“Sao lại có nhiều cá mập quá vậy?” Dường như Quan Triều Viễn tự lẩm bẩm một mình.
Quan Triều Viễn quan sát đám cá mập dưới nước thật kỹ, dường như cá mập đang rất phấn khích, là nhóm ma cà rồng đó dụ chúng lại đây à?
Không thể nào, anh không nghe nói ai trong gia tộc Butt có năng lực thế này.
“Tiểu Viễn, cậu nhìn kỹ đi, là máu! Máu dụ cá mập đến đây!” Giản Ngọc hô to.
Quan Triều Viễn tập trung nhìn, đúng vậy!
Nếu không nhìn kĩ đúng là không thấy thật!
Chương 1916
Khu vực bị cá mập bao vây đều có vết máu nhưng vết máu rất nhạt, thoáng chốc đã tan vào nước biển.
“Máu?”
Quan Triều Viễn nhanh chóng về phòng chỉ huy giảm tốc độ thuyền xuống, Giản Ngọc cảm nhận được tốc độ thuyền đã giảm nên cũng bước đến.
“Sao cậu lại…”
“Trên thuyền đó chỉ có một mình Lam Lam là con người, chắc chắn máu đó là máu của Lam Lam, họ đang cảnh cáo em. Nếu em còn đuổi theo như vậy nữa, họ sẽ làm hại Lam Lam!”
Sự căm thù trong đôi mắt sáng ngời và có hồn của Quan Triều Viễn giống như đang hận không thể cướp con thuyền phía trước!
Bọn họ đang đâm vào điểm yếu của anh!
Giản Ngọc bình tĩnh lại cảm thấy Quan Triều Viễn nói rất đúng, sợ rằng đối phương đã biết Tô Lam là điểm yếu lớn nhất của Quan Triều Viễn nên họ hoàn toàn không sợ Quan Triều Viễn sẽ đuổi theo. Chỉ cần có Tô Lam ở đó, họ có thể bình chân như vại.
“Bây giờ chúng ta đổi hướng sang Rừng Zavala.” Giản Ngọc chợt đề nghị.
Quan Triều Viễn khó hiểu nhìn Giản Ngọc: “Đến đó làm gì?”
“Tìm lại con sói của cậu, bây giờ chúng ta không dám đuổi tới, tất nhiên họ sẽ đưa Tô Lam đến Dark Mountain. Đến lúc đó hai người chúng ta sẽ vào hang ổ của ma cà rồng, tìm lại con sói của cậu, nói không chừng có sẽ giúp ích cho chúng ta.”
Quan Triều Viễn suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu, anh cứ thế trơ mắt nhìn họ đưa Tô Lam đi, không còn cách nào khác!
Lam Lam, em phải chờ anh…
Thuyền phía trước phát hiện thuyền của Quan Triều Viễn đã giảm tốc độ thì chợt phấn khích hẳn lên.
“Quả nhiên cô gái này là điểm yếu của Quan Triều Viễn! Chỉ thấy chút máu thôi mà đã không chịu nổi rồi!” Seven dùng ống nhòm thấy con thuyền cách họ càng ngày càng xa, nói.
“Thân là đàn ông, vì một người phụ nữ mà phải làm đến vậy, ha ha, đúng là mất mặt ma cà rồng chúng ta!” Bruce nói bằng giọng chế giễu.
Từ cửa sổ, Tô Lam cũng thấy thuyền của Quan Triều Viễn cách họ càng ngày càng xa, cô cũng thấy đàn cá mập đang kéo đến lũ lượt.
Bọn họ dùng máu của mình để dụ đám cá mập đến, như vậy Quan Triều Viễn thấy cá mập là sẽ nghĩ đến dùng máu, mà trên thuyền chỉ có một mình Tô Lam là con người.
Chắc chắn chút máu này sẽ làm Quan Triều Viễn hoảng sợ nên anh mới giảm tốc độ, xem ra đám người này đã hiểu rõ về họ.
Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Chẳng bao lâu sau, Villand và Seven phát hiện thuyền của Quan Triều Viễn chẳng những giảm tốc độ mà còn đổi sang hướng khác, điều này làm hai người hơi trở tay không kịp.
“Sao anh ta lại đổi hướng vậy, anh ta không cần vợ mình nữa à?”
“Không thể nào, chắc chắn anh ta có kế hoạch gì khác rồi, chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác, tranh thủ về Dark Mountain thật sớm rồi hẵng đấu với Quan Triều Viễn.”
Villand và Seven lại tăng công suất thuyền, họ sợ Quan Triều Viễn thật rồi.
Tô Kiêm Mặc bị thương nặng, Bruce ở trên thuyền chán không có việc gì làm nên đưa Tô Kiêm Mặc ra ngoài chơi. Mặc dù Tô Lam đã cố gắng ngăn cản nhưng cũng đành bất lực, thế nên vết thương của tkm vốn dĩ vài ngày là có thể hồi phục nhưng nửa tháng trôi qua vẫn chưa lành.
Thuyền chạy suốt nửa tháng, cuối cùng họ cũng được xuống thuyền, xuống thuyền không bao lâu sau đã đến Dark Mountain.
Chương 1917
Đó là một dãy núi được bao phủ bởi lớp sương mù màu đen, Tô Kiêm Mặc nói với Tô Lam rằng từ trước đến nay gia tộc Butt ở Dark Mountain nổi tiếng là gia tộc nham hiểm gian xảo.
Được bao phủ trong màn sương đen là một toà lâu đài u ám, toà lâu đài rất lớn, trông còn lớn hơn cả hoa viên Crystal, giống như lâu đài của mụ phù thuỷ trong truyện cổ tích.
Mới vừa đến Dark Mountain, Tô Kiêm Mặc đã bị nhốt vào ngục giam, Tô Lam thì bị đưa đến một căn phòng khác, bên ngoài có người canh chừng.
Lòng Tô Lam lo sốt vó, vừa lo cho vết thương của Tô Kiêm Mặc, vừa không biết bên Quan Triều Viễn thế nào rồi.
Căn phòng này đầy đủ tiện nghi, xem ra đúng là họ không dám dửng dưng với mình.
Tô Lam ngồi trước bàn cố gắng tìm cách đối phó, cửa mở ra, một người đàn ông hơi lớn tuổi bước đến. Tô Lam có chút ấn tượng về người đàn ông này, hình như là ông Butt của gia tộc Butt.
“Ông Butt?”
Hiển nhiên ông Butt khá bất ngờ: “Cô Quan vẫn nhớ tôi à?”
Tô Lam đổi sang mặt nghiêm túc: “Các người phí sức bắt tôi đến đây, cuối cùng các người muốn làm gì?”
“Cô Quan, chào mừng cô đến Dark Mountain của chúng tôi làm khách.” Ông Butt không hề trả lời câu hỏi của Tô Lam.
“Làm khách? Có ai đối xử với khách như các người không? Tôi chưa bao giờ nghe nói khách không muốn đến mà phải bắt cóc ép người ta đến làm khách.” Tô Lam không hề khách sáo.
Ông Butt tự ngồi xuống đối diện Tô Lam: “Quả nhiên vợ của Quan Triều Viễn không hề đơn giản, xem ra chúng tôi đã xem thường cô thật rồi. Lúc trước có thể đột nhập vào thế giới của ma cà rồng đã đủ chứng minh cô không phải người tầm thường.”
“Ông Butt, tôi nghĩ ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần tâng bốc tôi làm gì.”
“Tốt lắm, cô Quan, tôi thích tính cách thẳng thắn của cô, thật ra cô có thể yên tâm chúng tôi sẽ tuyệt đối không làm hại cô, chỉ cần cô thuyết phục chồng cô kết hôn với con gái Daisy của tôi, từ đó cống hiến sức lực cho gia tộc Butt của chúng tôi, tôi sẽ lập tức cho người đưa cô về ngay.”
Tô Lam thầm nghĩ Lê Thấm Thấm ép mình ly hôn mới vừa đi, bây giờ lại thêm Daisy, tình địch của mình nhiều thật đấy! Sang cả thế giới ma cà rồng luôn!
Ông Butt thấy Tô Lam cười khẽ thì lập tức bổ sung ngay: “Nếu cô đồng ý thì có thể tiếp tục ở lại đây, hầu chung chồng với con gái nhỏ Daisy của tôi, chúng tôi sẽ không ý kiến gì về điều này.”
Tô Lam bật cười, nụ cười này làm ông Butt hơi khó hiểu.
“Cô Quan không hài lòng với sự sắp xếp này.”
“Không ngờ các người lại cởi mở đến vậy, chuyện hai cô hầu chung một chồng mà cũng chấp nhận được, chẳng lẽ ông muốn con gái ông làm goá phụ à? Chồng tôi chỉ yêu một mình tôi, từ trước đến nay anh ấy đều không thèm đoái hoài đến người phụ nữ nào khác.”
Ông Butt vuốt râu của mình: “Cô Quan hơi tự tin nhỉ? Đàn ông nào mà chẳng mong mình được gái đẹp vây quanh? Ba thê bảy thiếp cầu còn không được, huống chi Daisy nhà tôi cũng sắc nước hương trời.”
“Ông Butt, không giấu gì ông, con trai của ông đã tiết lộ vài chuyện cho tôi nghe rồi. Các người muốn chồng tôi cống hiến sức lực cho gia tộc Butt các người chỉ vì các người muốn nhờ vào năng lực đặc biệt của anh ấy, nhưng ngại quá, lần trước khi tôi đến đây, tôi đã giúp anh ấy giải phong ấn rồi. Bây giờ anh ấy hoàn toàn là con người, không giúp ích gì được cho các người đâu.”
Tất nhiên trước khi ông Butt đến đây đã nghe con trai mình thảo luận nhưng ông ta vẫn không lo lắng gì.
“Cô nghĩ cô nói vậy là tôi sẽ tin cô à? Cô Quan, cô còn ranh ma hơn tôi nghĩ nhiều, vậy chúng ta cứ ngồi yên chờ chồng cô đến đi.” Ông Butt đứng lên chuẩn bị ra ngoài.
Chương 1918
“Gia tộc Butt gặp họa rồi.”
Ông Butt nghe Tô Lam nói vậy thì dừng bước, xoay người lại.
“Tại sao cô Quan lại nói như vậy? Mặc dù chúng tôi bắt cô nhưng chúng tôi vẫn đối xử với cô rất tốt, đâu nhất thiết phải nguyền rủa chúng tôi như vậy đúng không?”
“Ông là người lớn, chẳng lẽ còn ngu muội hơn cả tôi? Bây giờ em trai tôi – Tô Kiêm Mặc đã là con trai của bố tôi – Quan Hạo, thằng bé lén chạy đến thăm tôi, bố tôi sẽ phát hiện thằng bé mất tích nhanh thôi, huống chi chồng tôi sẽ báo chuyện này cho ba tôi ngay.”
Tô Lam thái độ hoà nhã, cực kỳ bình tĩnh: “Đến lúc đó nhất định bố tôi sẽ tập hợp thế lực của Love Valley đến đây đòi người, thế chẳng phải gia tộc Butt sẽ gặp tai hoạ hay sao?”
Mắt của ông Butt loé lên thứ gì đó là lạ.
Thật ra Tô Lam cũng chỉ thử thôi, lúc trước hôn lễ của Quan Triều Viễn và Daisy chưa hoàn thành nhưng gia tộc Butt không hề phát cáu mà đã rời đi ngay, chắc là cũng kiêng dè thế lực của Love Valley.
“Ông Butt, thậm chí là gia tộc Butt có dã tâm, sở dĩ các người muốn lôi kéo chồng tôi, chẳng phải là vì muốn thống nhất thế giới ma cà rồng hay sao. Nếu chưa hoàn thành đại nghiệp mà đã phải sống mái với Love Valley một trận, tổn hại đến nguyên khí, tin rằng mọi người sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu nhỉ?”
Đúng là ông Butt lo lắng nhưng dù gì ông ta cũng là người khôn ngoan nên không thể hiện ra ngoài.
“Cô muốn bàn điều kiện với tôi?”
Tô Lam nhoẻn miệng cười: “Thả em trai tôi ra, để người của Love Valley đến đưa em tôi đi.”
“Mơ đi!”
“Ông không làm theo cũng không sao, đợi đến khi Love Valley cương quyết cướp người, tôi tin ông sẽ đến xin tôi.”
Ông Butt suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Họ sẽ ngoan ngoãn đưa người đi à?”
“Bố tôi là theo chủ trương hoà bình, chỗ nào không cần dùng vũ lực sẽ kiên quyết không động đến vũ lực. Nếu tôi liên hệ với họ, muốn họ chỉ dẫn người đi thôi, tôi tin rằng sẽ không có vấn đề gì.”
“Được, tôi tin cô lần này.”
Thoáng chốc Tô Lam đã tiến hành trò chuyện với Quan Hạo dưới sự canh chừng của gia tộc Butt, điều kiện của gia tộc Butt là chỉ có một mình Quan Hạo đến đón Tô Kiêm Mặc, Quan Hạo ở đầu bên kia điện thoại đồng ý.
Trong ngục giam.
Vốn dĩ Dark Mountain là nơi u ám ẩm thấm, ngục giam của lâu đài còn ẩm thấp hơn, ẩm đến mức có thể thấy nước nhỏ giọt ở khắp mọi nơi. Ngục giam đầy kinh dị, âm u, rất đáng sợ.
Tô Kiêm Mặc ở trong ngục giam, tựa vào bức tường ẩm ướt thở thoi thóp. Tuy nói ma cà rồng có thể sống sót ở bất kỳ hoàn cảnh nào nhưng vốn dĩ cậu đang bị thương nặng, cần tinh lực để hồi phục thì hoàn cảnh như vậy sẽ chỉ làm cậu càng khó khăn hơn, chẳng những vết thương không hồi phục mà ngược lại còn nặng thêm.
Tiếng giày cao gót vang vọng trong ngục tối càng âm u và kinh khủng hơn.
Tô Kiêm Mặc nghe tiếng xích mở ra, cậu từ từ mở mắt, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.
Là Daisy.
Mấy năm trước họ có gặp nhau vài lần, lúc đó Daisy kiên quyết muốn xúc tiến chuyện tốt của cô ta và Quan Triều Viễn, kết quả bị Tô Kiêm Mặc phá rối.
Chương 1919
“Chậc chậc chậc, tội nghiệp quá đi… Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu cực kỳ giống chó.” Daisy ngồi xổm xuống nhìn Tô Kiêm Mặc.
Tô Kiêm Mặc cong môi cười: “Vẫn mạnh hơn cô.”
“Mạnh hơn tôi? Ha ha ha… Cậu lấy đâu ra tự tin vậy?”
“Dù sao thì tôi chưa bao giờ bị ai vứt đi, đâu giống ai kia chủ động sà vào lòng người ta mà người ta còn khinh thường đến một ngón tay cũng chẳng thèm chạm vào.”
Daisy bị chọc tức, bóp chặt cổ Tô Kiêm Mặc: “Cậu không nhắc chắc tôi cũng không nhớ đâu! Tô Kiêm Mặc! Tại cậu! Vì cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi và Quan Triều Viễn nên tôi mới thành trò cười của gia tộc!”
Tô Kiêm Mặc ho khan: “Cho dù hôm đó không có tôi, cho dù ngày nào đó cô có cởi sạch đứng trước mặt anh rể tôi, anh rể tôi cũng khinh thường chẳng thèm chạm vào cô dù chỉ là một ngón tay.”
“Nói bậy!” Daisy luôn cực kỳ tự tin với vẻ bề ngoài của mình.
“Bởi vì anh ấy chỉ yêu một mình chị tôi, trong mắt anh ấy, những cô gái khác đều vô hình.”
“Tôi không tin!” Daisy thả Tô Kiêm Mặc ra, “Cô gái loài người kia có gì tốt đẹp đâu!”
“Có vài người không biết tốt chỗ nào nhưng lại không ai thay thế được. Daisy, nghe lời tôi khuyên đi, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa. Cô càng muốn ở bên anh rể tôi, sẽ càng tự rước nhục, dù có thế nào đi chăng nữa, anh rể tôi cũng sẽ không ở bên cô đâu.”
Lời lẽ của Tô Kiêm Mặc đã bớt gay gắt hơn, cậu tin rằng vốn dĩ Daisy không hề xấu, cô ta chỉ đang bị lòng tự trọng quấy phá thôi.”
“Cậu thì biết gì? Từ lúc anh ấy còn nhỏ là tôi đã yêu anh ấy rồi, cậu có biết khi bố tôi nói tôi sẽ kết hôn với anh ấy, tôi đã vui đến nhường nào không? Tôi đã tìm khắp thế giới chỉ để tìm ra chiếc váy cưới mà tôi thích nhất, chỉ mong có thể cưới người đàn ông mà mình yêu, nhưng…”
Nghĩ đến hôn lễ bị gián đoạn năm đó, tim Daisy như rỉ máu.
Tô Kiêm Mặc cố gắng ngọ ngoạy để đến gần bức tường, như vậy thì cậu sẽ có sức để nói chuyện hơn.
“Tôi hiểu cảm giác của cô.”
“Cậu không hiểu! Sao cậu có thể hiểu được?”
“Bởi vì tôi cũng có người tôi thích.”
Câu này của Tô Kiêm Mặc làm Daisy giật mình, Daisy cũng hiểu sơ sơ về Tô Kiêm Mặc, nghe nói lúc cậu còn là con người thì mắc bệnh tim, lúc biến thành ma cà rồng cậu chỉ mới mười chín tuổi.
“Cậu?”
“Tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi không thể có người mình thích à?”
Tô Kiêm Mặc tháo mặt dây chuyền trên cổ mình xuống, mở mặt dây ra bên trong có một bức tranh, đó là bản in thu nhỏ, trên đó vẽ Tô Kiêm Mặc và Mục Nhất Hân.
“Khi tôi biến thành ma cà rồng, tôi đã biết tôi và cô ấy không còn cơ hội nữa. Tôi thật sự rất muốn giữa lại một vài món đồ của cô ấy làm kỷ niệm mãi mãi nhưng tôi phát hiện chúng tôi không có gì cả, vì thế tôi vẽ bức tranh này.”
Daisy nhìn bức tranh trong tay Tô Kiêm Mặc, bức tranh đó vẽ giống y như thật.
“Không ngờ trình độ vẽ tranh của cậu cũng không tệ.”
“Lúc tôi lên đại học đã thích cô ấy rồi nhưng vì tôi bị bệnh tim, không biết khi nào sẽ chết nên hoàn toàn không dám yêu, thậm chí còn không dám nói với cô ấy, đến trước khi chết tôi mới biết thật ra cô ấy cũng thích tôi.”
Chương 1920
Bất kỳ cô gái nào mà nghe câu chuyện thế này đều sẽ rung động, Daisy cũng không ngoại lệ. Dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái mới bắt đầu biết yêu, chứ bản chất cô ta không hề tàn nhẫn hay độc ác.
“Yêu mà không có được người mình yêu.”
“Yêu mà không có được người mình yêu?”
“Tôi có thể hiểu cảm nhận của cô, trong cuộc đời con người, chuyện đau khổ nhất là yêu mà không có được người mình yêu.”
Vẻ mặt Daisy đã dịu đi, không còn ngang ngược và hống hách như ban nãy nữa: “Thật ra nếu cậu yêu cô ấy thì có thể thử biến cô ấy thành ma cà rồng, thế thì hai người có thể sống bên nhau, hoặc cậu yêu con người giống bố Quan Hạo của cậu đó.”
Tô Kiêm Mặc bặm môi cười khinh thường.
“Trước khi trả lời câu hỏi của cô, tôi hỏi cô một câu trước đã, thân là ma cà rồng, cô có thấy vui không? Cô có hạnh phúc không?”
Dường như Daisy cảm thấy câu hỏi này rất nực cười.
“Đương nhiên, ma cà rồng chúng ta có thể trẻ mãi, chúng ta có sức mạnh và tốc độ vô hạn mà con người không thể so sánh, chúng ta có thể sống mãi không già, nhất là những ai biến thành ma cà rồng ở độ tuổi này như tôi và cậu thì có thể giữ diện mạo như thế này mãi.”
Khi nói những lời này, vẻ mặt Daisy rất hớn hở.
Nhưng Tô Kiêm Mặc lại cảm thấy vô cùng nực cười.
“Sinh, lão, bệnh, tử của con người là quy luật tự nhiên, mặc dù không ai muốn già đi nhưng người già cũng có cái hay của người già. Mỗi giai đoạn tuổi tác của con người đều có ý nghĩa riêng, mỗi ngày của họ đều không giống nhau.”
Daisy không ngờ cậu thanh niên trẻ này lại nói được những lời như thế.
“Nhưng chúng ta thì sao? Cô của hôm qua với hôm nay có gì khác nhau? Hay là cô của mười năm trước với cô của bây giờ có gì khác nhau không? Cuộc sống của chúng ta thật vô nghĩa.”
Mặc dù Daisy cực kỳ không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng cô ta vẫn suy nghĩ về những lời Tô Kiêm Mặc nói, cậu nói không phải không có lý.
Trong lâu đài có rất nhiều người, nhưng họ không cần làm việc, mỗi ngày đều nhàn rỗi không có việc gì làm. Nhóm chị em của cô ta đánh bài, trang điểm, nghiên cứu quần áo mỗi ngày, thỉnh thoảng sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Nhưng tuổi thọ của họ quá dài, mấy năm đầu cô ta cảm thấy thế giới ma cà rồng rất mới lạ nên bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới. Nhưng chỉ mới mười năm cô ta đã không còn hứng thú gì với các nơi nữa, mà mười năm đối với tuổi thọ vô hạn của ma cà rồng mà nói là cực kỳ ngắn.
“Mỗi ngày của chúng ta đều lặp lại, mẹ tôi từng nói điều bà hối hận nhất là đã yêu ma cà rồng, vì vậy mà bà trở thành ma cà rồng, rời xa bố mẹ và người thân của mình, còn buộc phải rời xa con trai. Mặc dù bà có tuổi trẻ vĩnh viễn, nhưng bà cảm thấy tuổi trẻ vĩnh viễn chính là nỗi đau vĩnh viễn.”
Daisy hoàn toàn im lặng, Tô Kiêm Mặc thấy mình có vẻ đã lay động được cô ta nên nói tiếp.
“Bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô. Tôi sẽ không để người mình yêu trở thành ma cà rồng, bởi vì thứ tình yêu đó rất ích kỷ, tôi sẽ không để cô ấy phải tiếp tục chịu những đau khổ mà tôi đang chịu. Yêu một người không phải là chiếm hữu một cách ích kỷ mà là nhìn người đó hạnh phúc, hạnh phúc ấy mình không thể mang lại thì hãy để người khác mang đến cho họ.”
Daisy đột nhiên nhếch miệng cười: “Tôi thật sự đã đánh giá thấp cậu, không ngờ cậu lại biết ăn nói đến vậy. Loanh quanh một vòng chẳng qua cũng chỉ vì muốn tôi từ bỏ Quan Triều Viễn.”
“Cô cưỡng ép trói anh ấy ở lại bên mình, thậm chí dùng thủ đoạn bỉ ổi để uy hiếp tôi, như vậy không khiến hai người được sống vui vẻ đâu, anh ấy sẽ đau khổ, cô cũng sẽ đau khổ.”