Đúng lúc cô định xoay người rời đi, đột nhiên cửa xe bảo mẫu bị người khác kéo ra, có bốn năm người đàn ông mặc vest đen chui từ bên trong ra Hai người đàn ông có dáng người cao lớn rất nhanh đã ngăn cản cô lại.
Tô Lam theo bản năng che chở bụng của mình, sắc mặt trở nên tái đi “Các anh là ai?”
Lúc này, từ ghế lái phụ của xe có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước xuống Ông ta tháo kính râm trên mắt xuống, cứ như vậy nhìn chăm chăm Tô Lam cỡ năm sáu phút gì đấy, đột nhiên móc trong túi ra một cái huy chương, Ông ta giơ huy chương lên, đưa đến trước mặt Tô Lam: “Gô có biết cái này không?”
Không sai, huy chương này lúc trước do Tô Duy Nam cất giữ ở chỗ Mộ Mãn Loan, nhờ cô ta giao lại cho Tô Lam.
Chỉ là cái huy chương này đã nhiều lần qua tay nhưng lại bị Quan Triều Viễn ngăn lại, cũng không rơi vào trong tay Tô Lam, cho nên cô cũng không nhận ra.
Lúc này cô lắc đầu: “Tôi không biết thứ này, có phải các ông nhận nhầm người rồi hay không?”
Ông Hồng nhì kĩ Tô Lam, mở miệng nói: “Tôi không quan tâm cô đã từng nhìn thấy cái huy chương này hay chưa, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, cô là người chúng tôi muốn tìm”
Lúc này Tô Lam căng thẳng đến mức lỗ chân lông trên người đều nở ra, cô rất cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt: “Ông đang nói gì vậy? Cơ bản tôi nghe không hiểu gì cả, ông thả tôi ra, tôi không biết ông!
“Không phải nước Thiên Hoàng các cô có một câu châm ngôn “Một lần lạ, hai lần quen”hay sao? Gặp thêm mấy lần nữa thì sớm muộn gì cũng thành quen”
Nói xong câu đó, ông ta thu lại nụ cười ấm áp trên mặt, lạnh lùng xoay mặt sang nhìn người vệ sĩ bên cạnh: “Mời cô Tô lên xe”
“Vâng”
“Khốn kiếp, các người thả tôi ra, các anh có biết? Đây là hành vi bắt cóc!”
Tô Lam cố gắng giùng giằng, nhưng cuối cùng vẫn bị cưỡng ép mời lên xe.
Tô Lam an vị ngồi ở phía sau xe, cô muốn dùng trộm điện thoại để liên lạc với Quan Triều Viễn, nhưng cô còn chưa kịp gọi đi, điện thoại di động đã bị ông Hồng kia giật lấy.
Ông Hồng dùng vẻ mặt hiền lành, ông ta cứ như vậy nhìn Tô Lam: “Cô Tô, tôi biết cô là một nhân vật xuất chúng của đại học Lan Ly, cô rất thông minh cũng rất cơ trí. Nhưng bây giờ cô phải hiểu rõ tình hình, cô và đứa bé trong bụng cô đều rất quan trọng với chúng tôi, cho nên không thể không mạo phạm”
Tô Lam nhạy bén nắm bắt được một tin tức rất quan trọng, cái gì mà: “Cô và đứa bé trong bụng cô?” Lẽ nào bọn họ đang nhắm vào đứa bé của cô?
Sau khi ông Hồng đã tịch thu hết điện thoại và hành lý của cô, thậm chí còn che mắt của cô, làm cho cơ bản cũng không biết rốt cuộc mình đang bị đưa đến chỗ nào.
Lúc này, trong bệnh viện, Liễu Minh Hoa che kín mặt mũi vội vàng chạy về phía bên kia, vừa tình cờ va vào một phu nhân ăn mặc đẹp đẽ đang đứng ở cửa.
“Oh my god, bà Smith, bà không sao chứ?”
Asius tiến lên đầu tiên, vội vàng đỡ bà Smith dậy.
Bà Smith vừa mới đứng vững, bà ta đã trừng mắt một cái nhìn Liễu Minh Hoa đang ngã sóng soài trên mặt đất, cả vú lấp miệng em quát: “Cô không có mắt phải không?”
Liễu Minh Hoa cẩn thận ngẩng đầu lên, cô ta liếc mắt một cái đã nhận ra Asius.
Lúc này sắc mặt cô ta rất thối, có thế nào cũng không ngờ tới, ở chỗ này thế mà lại có thể chạm trán với cô ta!