“Sao anh lại ở đây?” Tô Lam thể hiện rất tò mò.
“À… cái đó, nghe nói hôm nay ở đây có một ngôi sao lớn quay quảng cáo, vừa đẹp tôi có một vị khách là quản lý cấp cao ở đây, nên trà trộn vào”
Tô Lam sán lại gần Quan Triều Viễn.
“Khách của anh vậy mà còn có quản lý cấp cao ở đây?”
“Đương nhiên rồi, khách của tôi trải rộng khắp các ngành nghề!” Quan Triều Viễn nói rồi nhướn mày.
Tô Lam thật sự mở rộng tầm mắt.
“Vậy được rồi, đúng rồi, tôi nhắn wechat cho anh sao.
anh không trả lời?”
“Cô nhắn wechat cho tôi?”
Quan Triều Viễn hôm nay khá bận, nhiều lúc anh ngại phiền phức, điện thoại luôn giao cho Doãn cẩn, vài tin nhắn hay cuộc gọi không cần thiết, Doãn Cẩn đều không nói cho anh.
“Đúng vậy, tôi muốn cảm ơn anh, giúp tôi chuyện lớn như vậy, anh cho Kiêm Mặc bao nhiêu tiền, tôi trả lại anh”
Tô Lam không muốn nợ người khác ân tình lớn như thế.
“ĐM, Tô Lam, cô nói như vậy là khách khí lắm đấy! Cô đừng quên, lúc trước tôi đồng ý giả danh anh rể của Kiêm Mặc, nhưng có điều kiện đó”
Tô Lam đổ mồ hôi…
Người đàn ông này, thật khiến cô không có cách nào.
“Được thôi, anh có điều kiện gì?”
“Điều kiện tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không vi phạm “Luật hôn nhân đâu”
Tô Lam mím môi cười.
“Được rồi, đừng nói mấy thứ vô dụng nữa, sau này tôi có tiền sẽ chuyển qua wechat cho anh, đúng rồi, không phải anh nói đến đây nhìn người nổi tiếng sao? Ngôi sao lớn kia là Mục Nhiễm Tranh, tôi dẫn anh đi gặp anh ta”
Quan Triều Viễn nhíu mày: “Cô quen Mục Nhiễm Tranh?”
“Nào chỉ là quen biết chứ!”
Tô Lam đắc ý nhếch khóe môi.
“Rất thân?”
“Quan hệ khá tốt, nếu như anh muốn xin chữ ký hay chụp ảnh chung”
Tô Lam vỗ vỗ ngực mình, ý muốn nói cứ để tôi lo.
Ký tên?
Chụp ảnh chung?
Đó là cháu trai anh, có cần không?
“À… không cần đâu, cô và Mục nhiễm Tranh có quan hệ gì?
Quan Triều Viễn bật chế độ hóng hớt.
Tô Lam trợn trắng mắt.
“Tôi biết ngay bà hoàng tám phét như anh sẽ hỏi tới cùng mài”
Nói thừa! Đương nhiên anh phải hỏi rõ ràng!