“Ta nhất quyết không đồng ý!”
Trong đại điện gia tộc họ Diệp, gia chủ gia tộc họ Diệp là Diệp Tiêu tức giận nhìn thanh niên trước mặt: “Ngươi muốn từ bỏ vị trí thế tử sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nên từ bỏ ý định này đi!”
Người thanh niên nói với vẻ mặt chua xót, bất lực: “Tộc trưởng, bây giờ ta không có tu vi, thật sự không thích hợp làm người thừa kế gia tộc họ Diệp!”
Diệp Tiêu khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Nhóc con, từ năm mười hai tuổi ngươi đã bắt đầu giúp gia tộc tranh giành mỏ linh thạch, đến nay đã giúp gia tộc giành được ba mươi sáu mỏ linh thạch! Lúc gia tộc họ Diệp ở thời kỳ đỉnh cao cũng chỉ có chín mỏ, ngươi đã giúp gia tộc họ Diệp lấy thêm hai mươi bảy mỏ! Có thể nói gia tộc họ Diệp có được ngày hôm nay đều là dựa vào ngươi! Mặc dù bây giờ ngươi đã mất đi tu vi, nhưng ngươi vẫn là công thần số một của gia tộc họ Diệp! Lúc này, nếu ta bãi bỏ vị trí thế tử của ngươi, sẽ làm mất lòng đệ tử gia tộc họ Diệp! Sẽ bị những thế gia khác coi thường, người ngoài sẽ nói gia tộc họ Diệp qua cầu rút ván, nói Diệp Tiêu ta lòng lang dạ sói!”
Người thanh niên nghiêm túc đáp: “Gia chủ, bây giờ ta không còn tu vi, thật sự rất khó đảm nhiệm trọng trách lớn! Ngài hãy cho ta được toại nguyện, để ta rút lui đi!”
Diệp Tiêu cười đáp: “Ngươi không cần lo về chuyện tu vi, cứ từ từ khôi phục, gia tộc họ Diệp sẽ đợi ngươi, mất bao nhiêu thời gian cũng đợi!”
Người thanh niên bất lực không nói nên lời.
Sau khi người thanh niên rời đi, Diệp Tiêu nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Người thanh niên mất đi tu vi, chắc hẳn là áp lực rất lớn.
…
Sau khi rời khỏi đại diện, người thanh niên còn chưa đi được bao xa thì phía xa đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông.
Lúc người mặc áo trắng đi đầu nhìn thấy người thanh niên, vội vàng tiến lên cúi đầu chào: “Diệp Quân ca!”
Người thanh niên tên Diệp Quân gác lại suy nghĩ, cười nói: “Diệp Khải đệ, đệ… đã đạt tới cửu cảnh đỉnh cao rồi sao?”
Diệp Khải cười nói: “Đúng vậy!”
Diệp Quân nói tiếp: “Hay là đệ làm thế tử đi!”
Nghe vậy, Diệp Khải giật nảy mình, vội vàng nói: “Không không! Diệp Quân ca, huynh đừng đùa!”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đệ và Diệp Mãn đệ đều đã đạt cửu cảnh đỉnh cao, muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cũng không khó, đệ và đệ ấy hoàn toàn có thể trở thành thế tử!”
Diệp Khải lại lắc đầu, xua tay nói: “Diệp Quân ca, ta biết huynh suy sụp về chuyện tu vi đột nhiên biến mất, ta chỉ muốn nói đời người có lúc cao lúc thấp, lúc thuận lợi không nên kiêu ngạo, lúc gặp khó khăn phải suy nghĩ kỹ càng, ta tin rằng một ngày nào đó huynh sẽ thành công! Huynh đừng nhắc đến chuyện ta làm thế tử nữa! Lời này mà truyền ra ngoài thì người ngoài sẽ nghĩ rằng huynh đệ gia tộc họ Diệp chúng ta bất hòa đấy!”
Diệp Quân lại thở dài.
Sau khi Diệp Quân rời đi, chàng trai bên cạnh Diệp Khải nghiêm nghị nói: “Diệp Khải ca, huynh có thể làm thế tử mà!”
Diệp Khải lắc đầu: “Diệp Quân ca vừa gặp khó khăn, ta mà đạp lên thì huynh đệ trong gia tộc sẽ nghĩ ta thế nào? Gia chủ và các trưởng lão sẽ nghĩ ta ra sao?”