Diệp Quân đột nhiên dừng bước, sau đó nói: “Vân huynh, chỉ cần người canh tháp xuất hiện là trận đấu bắt đầu rồi phải không?”
Vân Trần gật đầu: “Đúng thế! Khiêu chiến ở nơi này là khiêu chiến không có quy tắc, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần đối phương xuất hiện thì trận đấu cũng coi như bắt đầu!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đa tạ!”
Nói xong, hắn đi lên cầu thang, sau khi đi qua một cánh cửa ánh sáng thì đã tới được tầng số chín!
Diệp Quân ngồi khoanh chân trên mặt đất, chờ đợi!
Lúc này, không gian phía trước mặt hắn đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó, một cô gái mặc đồ xanh đột nhiên xuất hiện, đúng vào lúc này, Diệp Quân biến mất khỏi vị trí cũ!
Xuất kiếm!
Nhát kiếm này thật sự quá nhanh!
Cô gái mặc đồ xanh đó vừa mới xuất hiện, kiếm đã kề ngay giữa hai hàng chân mày của cô ta.
Cô gái mặc đồ xanh ngẩn ngơ.
Diệp Quân nhìn cô gái mặc đồ xanh: “Cô nương, cô thua rồi!”
Cô gái mặc đồ xanh nổi giận, nói: “Ta vừa mới xuất hiện ngươi đã ra tay, ngươi có võ đức hay không hả?”
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nói: “Vân Trần huynh tầng bên dưới nói với ta, chỉ cần đối phương xuất hiện là ta có thể ra tay rồi!”
“Con mẹ hắn!”
Cô gái mặc đồ xanh đột nhiên mắng chửi: “Tên khốn nạn Vân Trần này, ban đầu nên đánh cho hắn tàn phế luôn mới phải!”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta đi đây!”
Nói xong, hắn quay người đi về phía tầng số tám!
Nhưng hắn đi rất chậm.
Hắn cũng hy vọng đối phương có thể nói chuyện với hắn!
Đúng vào lúc này, cô gái mặc đồ xanh đột nhiên nói: “Đợi đã!”
Diệp Quân vội vàng quay người lại, sau đó nói: “Cô nương, cô nói đi!”
Cô gái mặc đồ xanh bình tĩnh nói: “Ngươi là kiếm tu à?”
Cô gái này muốn câu giờ!
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nhắc nhở: “Cô nương, ta rất bận, ta phải đi khiêu chiến, nếu như cô không có việc gì khác thì ta xin phép cáo từ!”
Nói xong, hắn chắp tay rồi quay người đi về phía tầng trên!
Cô gái mặc đồ xanh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, cô ta quan sát Diệp Quân, nói với vẻ hơi bực tức: “Nói chuyện chút không được à?”
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta nói chuyện một lát với Vân Trần huynh, huynh ấy đưa ta hai mươi vạn kim tinh!”