Diệp Quân ở cách đó không xa quay đầu lạnh nhạt liếc nhìn người khổng lồ ngã xuống đất, lắc đầu: “Yếu quá”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa đá cách đó không xa, hắn không chút do dự nhảy lên, chém một kiếm về phía cánh cửa đá, nhưng lúc này một luồng khí tức đáng sợ bỗng lao ra từ thời không trước mặt hắn.
Diệp Quân chém mạnh một nhát kiếm.
Nhát kiếm này lao ra, có thứ gì đó bị xé toạc, nhưng bản thân Diệp Quân cũng lập tức bị văng ra xa không biết bao nhiêu trượng, dù sao cũng rất xa. Ở đằng xa, sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn cánh tay hơi tê của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn một người đàn ông trung niên đang đứng trước cánh cửa đá đó, chính là Đại Tế Sư của tộc Đại Vu.
Đại Tế Sư nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lát sau ông ta liếc mắt nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cười nói: “Trước đó tộc trưởng nói với ta người đằng sau ngươi không đơn giản, lúc đó ta không nghĩ vậy, nhưng bây giờ xem ra người đằng sau ngươi thật sự có bản lĩnh”.
Diệp Quân không hề phí lời, bỗng biến mất khỏi đó.
Đại Tế Sư híp mắt, ông ta bỗng giơ hai tay lên, thời không xung quanh bỗng chốc trở nên hư ảo, từng sức mạnh thời không đáng sợ lao về phía Diệp Quân.
Nhưng ngay sau đó ông ta nhíu mày, vì ông ta nhận ra Diệp Quân thế mà lại bỏ qua mấy thời không đó lao thẳng đến trước mặt ông ta.
Tay phải Đại Tế Sư siết chặt lại vung ra một quyền, sức mạnh Vu Đạo cực mạnh lao ra từ trong nắm đấm của ông ta.
Soạt!
Sức mạnh đó đã bị kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân chém vỡ, nhưng Diệp Quân cũng lại bị đánh văng ra xa, trong lúc đó kiếm Thanh Huyên của hắn bỗng biến mất, mục tiêu không phải là Đại Tế Sư mà là các cường giả tộc Đại Vu đó, ngay lập tức có mấy cường giả tộc Đại Vu bị chém giết.
Thấy thế, ánh mắt Đại Tế Sư trở nên lạnh lùng, ông ta tiến đến trước một bước, chỉ một bước thôi mà thời không chỗ Diệp Quân đã sôi trào nổ tung, nhưng ngay sau đó Diệp Quân biến thành tia kiếm quang chém tan sức mạnh đáng sợ đó, sau đó lại chém một nhát đến trước mặt Đại Tế Sư.
Đại Tế Sư híp mắt, bỗng giơ ngón tay lên, thời không trước mặt hắn bỗng dập dờn như sóng nước.
Bùm!
Bốp!
Thời không bị xé tan, nhưng Diệp Quân lại bị văng ra xa, nhưng lần này ngón tay Đại Tế Sư bị nứt ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Đại Tế Sư sầm lại, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân ở phía xa, ánh mắt hiện lên sát khí không hề che giấu: “Chỉ là đám tôm tép”.
Nói rồi ông ta bỗng tiến đến trước, vừa định ra tay lần nữa thì lúc này một người phụ nữ đâm sầm vào ông ta.
Chính là Tịnh Sơ.
Cùng lúc đó giọng Tịnh Sơ vang lên trong đầu Diệp Quân: “Phá cánh cửa đó”.
Diệp Quân lập tức lắc mình biến thành tia kiếm quang lao đến chém cánh cửa đá, nhưng lúc hắn vừa tới gần cánh cửa, một bàn tay khổng lồ vươn ra từ trong cánh cửa đánh mạnh về phía hắn.
Vù!
Diệp Quân chém một nhát kiếm, yêu thú cực lớn đó nổ tung, Diệp Quân đang định ra tay lần nữa thì lúc này một tia lưu quang bỗng lao ra từ trong cửa, đánh mạnh vào người hắn.