Sắc mặt Từ Thụ và Từ Nhu cũng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ họ vẫn chưa vào khu vực trung tâm của Kiếp Giới nhưng uy lực đó đã đè ép khiến họ hơi nghẹt thở.
Lúc này Diệp Quân phất tay áo, kiếm ý lao ra, thoáng chốc uy lực đè ép trên người hai cô gái bị đẩy lùi.
Thấy thế Từ Nhu nhìn Diệp Quân, vẻ mặt khá phức tạp.
Bây giờ thực lực của Diệp Quân đã khiến nàng ta cảm thấy không thể nhìn thấu được.
Thực lực của tên này đã tăng đến mức đáng sợ.
Từ Thụ cũng hơi ngạc nhiên vì nàng ta không ngờ hiện giờ thực lực của Diệp Quân lại mạnh đến mức này.
Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Chúng ta đi thôi”.
Nói xong, ba người đi vào đến khu vực trung tâm ở đằng xa.
Không lâu sau, ba người nhìn thấy một lôi khu, đó là một lôi khu màu máu, trong lôi khu đó toát ra từng tia sấm chớp đáng sợ.
Sắc mặt Từ Thụ và Từ Nhu trở nên nghiêm trọng.
Diệp Quân nhìn lôi khu đó nói: “Ác Đạo, ra đi”.
Ầm!
Một tia sấm màu máu bỗng lao ra từ trong lôi khu đó, lao thẳng về phía ba người Diệp Quân.
Diệp Quân kéo hai cô gái ra phía sau, hắn bước đến trước vung kiếm lên.
Ầm!
Tia sấm màu máu đó bị nhát kiếm này của hắn ép buộc dừng lại.
Nhưng lúc này một bóng người bỗng lướt qua.
Ầm!
Kiếm quang bị phá tan, Diệp Quân chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.
Một cô gái xuất hiện ở nơi mà Diệp Quân vừa đứng, cô gái mặc chiếc váy lôi màu đỏ máu, cả người toát ra từng uy lực sấm sét đáng sợ.
Ác Đạo.
Ác Đạo lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Có phải ngươi nghĩ ngươi lại giỏi rồi không?”
Diệp Quân khẽ cười: “Lại lần nữa nào”.
Nói xong hắn bỗng bước đến trước, một luồng sức mạnh khủng khiếp bao phủ lấy Ác Đạo.
Kiếm vực!
Ngay khi kiếm vực này xuất hiện, vô số kiếm quang lao ra.
Khuôn mặt Ác Đạo đầy vẻ khinh thường, cô ta phất tay áo, lôi quang đỏ máu bộc phát, thoáng chốc vô số kiếm quang bị vỡ tan, không chỉ thế, kiếm vực của Diệp Quân cũng bỗng vỡ nát.
Diệp Quân liên tục lùi về sau, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Thấy thế, Từ Thụ và Từ Nhu biến sắc.
Ác Đạo không ra tay nữa, cô ta lạnh lùng nhìn Diệp Quân sắc mặt trắng như giấy ở đằng xa, cười nhạo: “Có phải ngươi nghĩ ta chẳng được tích sự gì, có thể tùy ý gây khó dễ không?”
Diệp Quân lau máu ở khóe môi, cười nói: “Thì ra cách biệt giữa chúng ta không lớn đến thế”.