Nhưng ngẫm kĩ hơn, hắn lại thấy không đúng, chủ nhân bút Đại Đạo chẳng phải đã bị Thanh Nhi cô cô trấn áp rồi sao?
Thanh Nhi cô cô!
Diệp Quân chợt mở bừng mắt, chẳng lẽ là phong ấn do Thanh Nhi cô cô tạo ra?
Nhưng vì sao Thanh Nhi cô cô phải tạo nên một phong ấn cấm chế ở nơi này?
Diệp Quân không sao lí giải nổi.
Lúc này, cô gái kia đã trở lại, tay còn cầm một hộp cơm, cô ấy đặt hộp cơm xuống trước mặt Diệp Quân, nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, tôi quên anh còn chưa ăn gì”.
Diệp Quân nhận hộp cơm, nói: “Cảm ơn cô”.
Nói xong, hắn bắt đầu ăn.
Cô gái cười cười, ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường Diệp Quân, nhìn hắn, lòng tò mò. Thực ra chàng trai trước mắt này trông rất bình thường, không giống một người có vấn đề về đầu óc.
Hơn nữa, người này có diện mạo tuấn tú, phong thái khiêm cung lịch lãm.
Diệp Quân mau chóng ăn xong, hắn lau miệng, nhìn cô gái trước mặt, chân thành nói: “Cảm ơn cô”.
Cô gái cười bảo: “Không có gì”.
Nói đoạn, cô ấy dọn hộp cơm trống, rồi bảo: “Tôi phải đi học đây, ngày mai sẽ quay lại thăm anh nhé”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Cô gái cười cười, quay đầu đi ra cửa, ra đến cửa phòng, cô ấy lại đột nhiên quay đầu, nói với Diệp Quân: “Quên nói cho anh biết, tôi là Mộc Uyển Du”.
Tự giới thiệu xong, cô ấy mới đi ra ngoài.
Diệp Quân ngồi trên giường, khẽ thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Ông lão giường bên đột nhiên cười gọi: “Này”.
Diệp Quân quay sang nhìn ông ta, ông lão bảo: “Cậu vừa nói cậu là vua của vũ trụ Quan Huyên?”
Diệp Quân lại nhắm mắt: “Nói ông cũng không hiểu”.
Ông lão cười khùng khục: “Tôi hiểu, hiểu hết mà, cậu có phải binh vương không?”
Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc: “Binh vương?”
Ông lão vội vàng nói: “Đúng vậy, chính là kiểu người lập được công lao cực lớn ở biên cương, nhưng vì căm ghét chuyện giết chóc nên bỏ về thành phố, muốn có cuộc sống của một người bình thường, sau đó giả ngầu tán gái đánh quái thăng cấp”.
Diệp Quân chỉ nhìn ông lão, không nói lời nào.
Thấy Diệp Quân tỏ thái độ như vậy, ông lão nhíu mày: “Không phải à? Hay cậu là long vương? Kiểu như dưới quyền có mười vạn tướng sĩ… Có phải cậu còn có một đứa con gái? Có phải con gái cậu bị kẻ xấu bắt đi? Sau đó cậu gọi một cuộc điện thoại đi, thế là mười vạn tướng sĩ ở biên cương ầm ầm chạy về…”
Diệp Quân lại nhắm mắt, không muốn giao lưu với người này.
Nhưng ông lão kia vẫn tiếp tục: “Vẫn không phải à? Vậy hay là chuyển thế sống lại? Cậu là một bậc cao thủ tuyệt đỉnh đến từ thế giới khác, vì một nguyên nhân đặc thù mà chuyển thế đến nơi này, sau đó đi làm người ở rể, bị nhà gái khinh thường, cuối cùng tỏ rõ thân phận, giả ngầu phản đòn vả mặt… Phải không?”
Diệp Quân không để ý tới người này.
Thấy Diệp Quân vẫn không nói, ông lão cau mày: “Đều không phải à? Không đúng! Trong truyện toàn là kiểu như thế mà”.