Đùa thôi mà, lúc này chắc chắn hắn không thể làm gì được.
Tất nhiên, hắn cũng rất cảm động.
Hắn biết Ngao Thiên Thiên nói điều này với hắn là để giúp hắn nâng cao thực lực, nếu không, với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không nói những lời xấu hổ như vậy.
Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên, khẽ mỉm cười: “Không vội”.
Ngao Thiên Thiên lập tức xấu hổ lườm hắn: “Huynh mới vội thì có”.
Diệp Quân cười ha hả.
Ngao Thiên Thiên đột nhiên nghiêm nghị nói: “Nếu chúng ta hoàn toàn dung hợp thì thực lực của huynh sẽ được nâng cao lên rất nhiều”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, nhưng bây giờ chưa phải lúc”.
Ngao Thiên Thiên do dự, rồi khẽ gật đầu.
Diệp Quân quay đầu liếc nhìn đám Ám Long: “Đám Ám Long này cực kỳ lợi hại, chúng ta nhất định phải thu phục chúng nó”.
Ngao Thiên Thiên nói: “Chắc không thành vấn đề”.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Không biết vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ bây giờ thế nào rồi?”
Kể từ khi bị truy sát, hắn đã hoàn toàn mất liên lạc với Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, mặc dù hắn biết thực lực của đám người Từ Nhu và đám người An tiền bối rất cao cường, nhưng hắn vẫn hơi lo lắng.
Lần này, thực lực của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thật sự vô cùng cường đại.
Quan trọng nhất là hắn còn không biết có bao nhiêu cường giả đang trên đường đến.
Nếu lần này nếu không nhờ Ngao Thiên Thiên giúp sức đấu với đám Cổ tộc thì hắn hoàn toàn không giải quyết được, hắn không thể đánh bại những Ám Long và cường giả hàng đầu của Cổ tộc.
Mà trong Tuế Nguyệt Vạn Cổ mênh mông rộng lớn này, còn có ba gia tộc Tuế Nguyệt, thần điện Tuế Nguyệt và ma điện Tuế Nguyệt.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm thở dài.
Thành thật mà nói, muốn sống sót rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà không hề dễ.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên đột nhiên nắm chặt tay hắn, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ ở bên cạnh huynh”.
Diệp Quân quay đầu Ngao Thiên Thiên xinh đẹp động lòng người bên cạnh, trong lòng hắn rung động, sau đó cúi đầu hôn lên môi Ngao Thiên Thiên.
Ẩm ướt, trơn trượt, ngọt ngào.
Bị Diệp Quân hôn bất ngờ, cơ thể mảnh mai của Ngao Thiên Thiên khẽ run rẩy, nhưng cô ấy không hề phản kháng.
Thật lâu sau, đôi môi hé mở.
Lúc này, mặt Ngao Thiên Thiên ửng hồng, xinh đẹp động lòng người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng Diệp Quân đột nhiên dấy lên một ngọn lửa không tên, huyết mạch cũng sôi trào.
Ý thức được việc này, Diệp Quân lắc đầu bật cười, rất nhanh đã áp chế cảm giác rạo rực trong lòng, lại hôn Ngao Thiên Thiên rồi nói: “Ta đi ra ngoài”.
Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu, khuôn mặt cô ấy như ánh ban mai: “Vâng”.
Diệp Quân mỉm cười, rời khỏi Tiểu Tháp.